Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30: Hãy cầu nguyện, cùng với tinh linh. (1)

Chương 30: Hãy cầu nguyện, cùng với tinh linh. (1)


Tók. Tók.

Tiếng nước nhỏ giọt vô cùng êm tai… Trong căn phòng kín, ánh sáng ít ỏi đến mức khiến người nhìn phải đau mỏi cả hai mắt. Ở chính giữa căn phòng, một màn hình lớn được trình chiếu bằng những đường kẻ ánh sáng xanh lam, nó rọi ánh sáng nhấp nhoáng lên bức tường phía sau, nơi đã xuất hiện từng mảng đốm đen đốm xám.

Kriiiiik.

Cánh cửa lùa đối diện nặng nề được kéo sang một bên, ánh sáng vàng ấm từ bên ngoài cửa tràn vào. Ngay lối cửa mở, hình bóng của một nam một nữ đang khua tay nói chuyện.

“Cố vấn, anh đã thấy rồi đó. Cho nên thời hạn triển khai kế hoạch có thể lùi lại không?” - Hình bóng của người phụ nữ đang làm dấu tay, ngón trỏ và ngón cái khép hờ song song với nhau: “Mặc dù nghiên cứu giai đoạn I và giai đoạn II diễn ra rất suôn sẻ nhưng anh không thể cứ dùng một ánh mắt mà nhìn lên những thử nghiệm của giai đoạn III.”

“Thử nghiệm giai đoạn III không thể làm trong sự gấp gáp và qua loa được. Nó cần rất nhiều thời gian để đánh giá hiệu quả và giá trị của thuốc. Cho nên anh có thể lùi thời gian triển khai kế hoạch lại không? Chỉ lùi lại một chút thôi.”

Người phụ nữ bước chân vào phòng, bàn tay phải sờ loạn xạ trên bức tường kế bên. Ngay khi cảm giác chạm vào bản điều khiển, cô nhanh chóng bật đèn, xóa tan không gian tối tăm trước mặt.

Bụp.

Đèn trong phòng đều được bật cả lên, màn hình máy tính quang học màu xanh lam từng là nguồn sáng lớn nhất giờ đây lại chẳng có tí bắt mắt nào. Nó chỉ lơ lửng ở đó với vô vàn con số và những sơ đồ trông cực kỳ quan trọng…

Dung nhan người phụ nữ cũng được ánh đèn soi sáng, mái tóc ngắn cùng cặp mắt kính tròn mỏng. Cô ta ước chừng chỉ mới ba mươi, dáng người nhỏ nhắn, ngũ quan không tới mức xinh đẹp nhưng khí chất lại toát ra mùi vị của học giả cùng phần tử tri thức.

Cô gái khoác lên mình bộ đồng phục trắng có chút giống đồ bảo hộ lao động, chỉ là tà áo dài tới trên gối, hai ống quần ôm sát lộ ra đôi chân mảnh khảnh thẳng tăm tắp. Cô không quá bận tâm đến người đàn ông phía sau, ánh mắt chỉ tập trung vào chiếc màn hình được tạo nên từ những hạt ánh sáng lơ lửng giữa phòng.

Thấy cô đi, người đàn ông kia không nhanh không chậm cũng bước vào, ngay khi hắn ta xoay người đóng cửa, hình ảnh hành lang tràn ngập ánh sáng vàng ấm cùng những căn phòng với cánh cửa giống nhau, được đánh số cẩn thận lọt vào tầm nhìn.

Người đàn ông khép cửa, mắt hắn đảo mấy vòng qua không gian kín bên trong. Trên tường dán rất nhiều tài liệu và báo cáo, mấy kệ sách nhỏ ở bên góc cũng đã chất đến muốn phình ra. Một bàn lớn đầy ắp ống nghiệm và cốc thuỷ tinh, còn có cả một bộ dụng cụ chưng cất xịn sò. Không xa là bồn inox đang bị rỉ nước nhẹ.

Không gian kín đáo mang đến cảm giác chật chội, nhưng nhìn nội thất được sắp xếp đâu ra đó khiến người bước vào phải cảm thán tính cách gọn gàng của vị chủ nhân.

Người đàn ông trông không quá năm mươi, dáng đi chững chạc, biểu cảm nghiêm túc. Hắn ta cũng khoác trên thân bộ đồng phục tựa như đồ bảo hộ lao động, khác biệt duy nhất là nó mang màu sắc đen nhám.

Người đàn ông từ tốn bước đến đứng kế bên cô gái nọ.

Giả sử Hải An mà có mặt ở đây, hẳn cậu sẽ nhận thức được người đàn ông này. Nếu hắn có thể một tay cầm điện thoại, tay còn lại chậm rãi nghịch khoáy ly Bloody Mary, thì bóng dáng vị khách kỳ lạ ngồi một mình trong góc của Đào Đắng sẽ lại càng trùng diệp lên nhau chuẩn xác hơn…

Người đàn ông nhìn cô gái thao tác trên màn hình, rồi cô phóng to một bảng báo cáo chi chít số liệu lên trước mặt hắn: “Cố vấn, tôi thật sự không có nói mồm. Anh xem, kết quả thử nghiệm tôi cũng đã sắp xếp gần xong rồi.”

Cô tiếp tục lướt qua một cửa sổ khác: “Tài liệu mô tả toàn diện phương pháp, quy trình sản xuất và chi tiết công thức đều đã đâu vào đó, chỉ cần khi giai đoạn III hoàn thành là có thể đệ trình lên cấp trên, sẽ không dây dưa thêm một ngày.”

Thấy người đàn ông được gọi là cố vấn không phản ứng, cô lại tiếp tục ra sức lôi kéo: “Lần thử nghiệm lâm sàng này có tỷ lệ thành công cao nhất so với các loại thuốc đã đưa ra thị trường. Không thể chỉ vì chút thời gian mà phá huỷ đi tỷ lệ đó được.”

Cố vấn lúc này mới liếc mắt quan sát cô một chút: “Cần bao lâu nữa?”

Cô gái mừng rỡ: “Tầm bốn đến năm tháng nữa thôi!” - Cô nhân cơ hội này mà đề nghị thêm: “Cố vấn, nếu có thể tăng lượng tài nguyên và nhân công thì thời gian sẽ còn rút ngắn hơn nữa. Anh xem, có thể yêu cầu lên phía trên tăng thêm chút tài nguyên cho tôi không?”

“Không thể.” - cố vấn dứt khoát lên tiếng chặn lời - “Tài nguyên là có hạn, tài nguyên hai chân biết đi như thế lại càng khó kiếm. Bên xưởng chính ngoại trừ hai phần được bà Thoa cung cấp thì cũng chỉ có ba phần khác thôi.”

Cô gái b·iểu t·ình thất vọng ồ một tiếng: “Vậy có thể tăng phân bón lên một xíu không?” - Cô tiếp tục làm dấu tay như vừa rồi, khoảng cách giữa hai ngón lúc này lại càng ép sát.

Cố vấn suy tư một hồi đành gật đầu, thấy vậy cô gái mới thở phào ra một hơi .

— Nếu cái gì mà cũng không cho thì dẹp luôn nghỉ khoẻ nhé!

Cô thầm oán.

Cố vấn dường như đọc được suy nghĩ đó từ biểu cảm của cô gái, hắn nhắc nhở: “Phân bón cũng không có dễ lấy đâu, đều là tài nguyên không thể tái chế. Phương thức thu thập thì cô cũng biết rồi. Lần này sẽ mạnh tay lấy nhiều một chút. Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc sẽ để lại dấu chân ngoài kia càng nhiều.”

Hắn nói: “Nếu cuối cùng kết quả đạt không tới, nguy cơ bại lộ tăng cao, thì cô nên chuẩn bị tâm lý để góp phần mình vào đống phân bón đó luôn đi.”

“Uầy uầy cố vấn, anh đừng có như thế. Bị doạ sẽ khiến tôi run tay nha. Nếu hiệu suất của tôi không đủ thì tôi cùng lắm sẽ chỉ c·hết thôi. Nhưng anh là người dẫn đầu kế hoạch, anh không nghĩ tới việc bản thân mình dù còn sống thì cũng sẽ thảm như tôi à?” - Cô gái nén bi thương trong lời nói.

Để mà so sánh cấp bậc trong nội bộ thì quả thực cô cũng chỉ khá hơn loại tốt thí một chút thôi. Song, lượng tri thức mà cô tiếp thu trong suốt cả chục năm qua lại không cho phép việc cô phải cúi mình tỏ ra nhỏ bé, thấp hèn.

Sợ cố vấn lại tiếp tục hù dọa mình, cô nhanh miệng lên tiếng rào trước: “Thôi mà, đừng nói đến mấy lời đáng sợ như thế. Dù sao cũng hiếm khi gặp mặt, anh kể cho tôi nghe một số chuyện thú vị bên trên đi.”

Cô cong khoé mắt cười, hai bàn tay nhỏ nhắn cho vào túi áo, nói: “Tôi chưa từng đến khu bảo tồn này bao giờ, nghe bảo ở đây có những con suối vô cùng đẹp đẽ, có thể khiến lòng người đang rối bời cũng được chuốt thẳng. Cả những bờ biển cát trắng với lòng biển trong suốt nữa, nếu hoàn thành công việc sớm thì thật sự tôi rất muốn đi tới đáy biển xem một lần.”

Cố vấn có vẻ như cũng là dạng người dễ tính, hắn ta chẳng so đo những lời mỉa mai vừa rồi, hắn nói: “Không có gì đặc biệt.”

Cô gái chán chường nhìn hắn: “Không phải chứ cố vấn? Một tháng mới thấy được mặt anh có vài lần, anh ở suốt trên đó mà lại bảo không có gì đặc biệt?”

Cố vấn nhìn cô, bất đắc dĩ kể: “Có tìm được một quán bar pha chế thức uống khá ấn tượng.”

“Ồ… Là quán nào thế? Nằm ở trung tâm đô thị à? Quán bar được cố vấn khen chắc chắn không phải loại mà dân thường như tôi vào được.” - Cô gái khúc khích cười còn không quên xỉa xói vài câu.

Cố vấn thở dài nhàn nhã nhớ lại: “Là quán bar nằm ở rìa đô thị, bề ngoài không khác gì được dựng lên từ rác tái chế.”

Cô gái: “……”

— Đồ ăn ở đó thật sự có thể nuốt vào dạ dày được hả??


Hết chương 30.

——————————

Chương 30: Hãy cầu nguyện, cùng với tinh linh. (1)