Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 31: Hãy cầu nguyện, cùng với tinh linh. (2)
“Nghe miêu tả thôi là thấy… đ-đặc biệt rồi. Không lẽ là nơi đó sử dụng công thức riêng?” - Cô tò mò hỏi.
Bloody Mary không thể tính là công thức riêng, vì đây là một loại thức uống phổ biến. Nhưng Bloody Mary lại đặc biệt ở chỗ nó là loại thức uống phụ thuộc lớn vào sự sáng tạo của người pha chế. Nguyên liệu phụ khác nhau sẽ cho ra hương vị khác nhau, liều lượng khác nhau cũng sẽ mang đến trải nghiệm khác nhau.
“Đại khái thế.” - Cố vấn đáp.
“Thế thì tò mò thật đó, phải đặc biệt như thế nào thì mới lọt được vào khẩu vị của cố vấn vậy?” - Đôi mắt cô gái trở nên lấp lánh, nó khiến cho người đối diện trong vô thức bị lôi kéo theo vào câu chuyện.
Cố vấn đưa tay đẩy gương mặt đang bắn ánh sao của cô ra xa, hắn từ tốn miêu tả: “Màu sắc rất đẹp, một màu đỏ trầm giống như máu rỉ trong đêm. Mùi vị cũng không tồi, rất dồn dập và kích thích.”
Cô gái: “……”
— Cái người này là đang miêu tả thức uống à?
— Sao nghe cứ sai sai ấy nhỉ?
Cô gái chỉ gượng cười cho qua, rồi lại tìm một chủ đề khác: “Còn về thành viên thì sao? Anh có tìm được hạt giống tiềm năng nào không?”
Cô gần như không thể giấu được sự hưng phấn trong mắt: “Mặc dù rất bận rộn nhưng tôi không ngại nhận trông coi thành viên mới đâu.”
“Có một hạt giống khá tốt. Chỉ tiếc là không nảy mầm nổi.” - Hắn lắc đầu tiếc nuối.
Cô gái theo đó cũng thở dài, cô nhìn cố vấn với ánh mắt oán trách: “Đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Anh nói xem, lũ người này sao lại cứ thích đi c·h·ế·t như thế nhỉ? Có phải là do môi trường sống khác nhau nên quan điểm về cái c·h·ế·t cũng khác nhau không?”
Cô lầm bầm: “Có khi nào là do cuộc sống ở khu bảo tồn quá thoải mái, ngày nào bọn họ cũng được sống vui sống khoẻ cho nên mới khao khát tìm một buổi đẹp trời để trải nghiệm cái c·h·ế·t?”
Cố vấn chăm chú theo dõi màn hình, tất cả âm tiết đều nghe vào tai. Nhưng hắn không lên tiếng bình luận một lời, mặc kệ cô gái đứng kế độc thoại một mình.
“Có thể lắm nha. Dù sao thì khu bảo tồn này cũng là cái nổi tiếng nhất với sự yên bình còn gì?”
“Ha hả. Nghĩ tới cũng thấy nực cười, thời đại nào rồi mà vẫn còn sinh vật tin tưởng vào hai chữ “yên bình”. À đâu, phải nói là việc hai chữ “yên bình” còn nằm trong từ điển mới là điều lạ!”
“Nhưng mà, liệu nó có phải là lý do cho việc anh không thuyết phục được hạt giống không?”
“Thật sự không phải tôi nghi ngờ anh hay gì đâu, cơ mà đã lâu lắm rồi anh không kéo thêm được thành viên mới. Rốt cuộc vấn đề là nằm ở phúc lợi cơ bản của tổ chức hay là nằm ở tài ăn nói của anh thế?”
“Tôi ấy nhé, nếu cho tôi cơ hội thì trong hai mươi bốn giờ tôi có thể kéo đủ cho anh hai đội xếp thành một trận bóng đá luôn ấy chứ.”
“Anh xem, tôi không phải là đang dòm ngó chức vụ của anh đâu, chỉ là cảm thấy tổ chức thật sự không quá biết cách dùng người. Một người phụ nữ đầy sức hút của tri thức như tôi lại suốt ngày ở dưới đây làm bạn với đống phân bón.”
“Thành viên mới được tôi chăm sóc cam đoan sẽ trung thành với tổ chức tới hơi thở cuối cùng…”
“Cố vấn, hay là anh cho tôi thử một hôm…”
“Anh có đang nghe không thế? Cố vấn?…”
“Uầy… Hôm nay lại là một ngày không được nhìn thấy Trái Đất…”
“Nhớ Trái Đất +196…”
…
Cố vấn day day thái dương, nguyên nhân hắn không tìm thấy hạt giống mới là gì thì có thể không biết, nhưng chắc chắn lý do hắn không thường xuyên ở lại nơi này thì chính là vì cô!
Cố vấn mất kiên nhẫn lên tiếng cắt đứt trò độc thoại lè nhè của cô gái: “Cái tên này là cô đặt à?”
Cô gái đang luyên thuyên thì ngẩn người nhìn lại, theo tầm mắt của cố vấn mà nhìn vào một cái tên được khoanh tròn trên màn hình.
Tinh linh tím.
“Phải đó. Nghe rất hay mà đúng không? Tôi đã lật không biết bao nhiêu tài liệu cổ mới có thể nghĩ ra được cái tên nghe “kêu” như thế đó.” - cô híp mắt tự hào nói - “Nếu để cho đám mắt mù ở xưởng chính đặt thì chắc chỉ có mấy con số và vài chữ cái được xếp lung tung với nhau thôi, vừa khó nhớ lại vừa khó đọc.”
“Tài liệu cổ?” - Cố vấn không bận tâm đến nửa sau của câu trả lời, hắn nghi hoặc.
Cô gái: “Uầy cố vấn, anh đang nghĩ là tôi không phân biệt được giữa tài liệu cổ và truyện tranh thiếu nhi chứ gì?”
— Ánh mắt của anh bán đứng anh hết rồi nhé!
Cố vấn lạnh nhạt liếc nhìn: “Vậy cô nói xem “tài liệu cổ” kiểu gì mà lại nói về tinh linh thế?”
“Ha hả. Tôi biết thế nào anh cũng hỏi như vậy mà. Từ lúc quyết định cái tên đó là tôi đã nghĩ ra tới hoàn cảnh này rồi.” - cô gái thích thú cười - “Gọi là “tinh linh tím” thì chắc anh không nhận ra. Nhưng nếu nói tôi lấy cảm hứng từ cái tên “nàng tiên trắng” thì hẳn là anh biết đi?”
Cố vấn im lặng nhìn cô gái thấp bé với ánh mắt sâu xa, hắn trầm thấp đánh giá: “Ừ… tên không tồi.”
“Haha. Đúng chứ? Chỉ có những người thông minh thì mới thấy nó hay thôi.” - Cô gần như không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để đá xéo người đàn ông trước mặt.
Cố vấn: “……”
Không trêu chọc cố vấn nữa, cô bắt đầu ngâm nga, đôi chân mảnh khảnh bước vài bước theo đường kẻ ô gạch rồi xoay tròn trong không gian yên ắng.
“Bạn muốn, gặp mặt, tinh linh không~?”
“Bạn muốn, chơi cùng, tinh linh không~?”
“Hỡi động vật, trong khu bảo tồn~”
“Hãy cầu nguyện, cùng với tinh linh~”
Khoé mắt cô gái thoắt cong lại, đôi con ngươi mang màu vỏ quýt ẩn chứa sự điên cuồng không tên, cô cười tươi tới mức để lộ hai hàm răng trắng hếu, tiếng ngân nga mềm mại nhưng nghịch ngợm vô cùng.
“Tới đây đi~”
“Tinh linh tím, sẽ, cứu, rỗi, bạn~”
“Cứu… rỗi… bạn~”
*(Nàng tiên trắng: Là tên gọi của heroin hay bạch phiến, một loại chất gây nghiện được sử dụng phổ biến nhất như một loại thuốc giải trí gây tác dụng hưng phấn.)
…
Hết chương 31.
——————————