Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 32: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. (1)
Ba ngày sau đó…
Cuộc sống có thêm sự góp mặt của Tuế ngoài đau tai và nhức đầu ra thì cũng chẳng gây nên biến hoá gì lớn. Mỗi ngày hai ca, Hải An như cũ vẫn dành phần lớn thời gian để đều đặn đi đến quán.
Cũng không biết có nên gọi là may mắn không, anh Lê sau khi bị tịch thu mất điện thoại thì đã quyết tâm đóng cọc 24/7 ở Đào Đắng. Nhờ thế mà thời gian nghỉ ngơi của Hải An đã được kéo dài. Ca làm việc đầu tiên cũng kết thúc sớm hơn, kết thúc từ lúc mặt trời còn chưa lặn.
…
Đứng chờ bên trong một trạm đón xe buýt trên Đại lộ Phượng Vĩ, Hải An mang đôi tai nghe rỗng, im lặng ngắm nhìn đường chân trời dần chuyển sang màu vỏ quýt.
Kế bên cậu còn có hai nam một nữ khác đang ríu rít nói chuyện. Cách phối đồ của cả ba không đến mức loè loẹt, nhưng khi đem đi so sánh với thường thức của người bản địa thì vẫn có chút gì đó quá khoa trương. Thiếu điều chỉ muốn dán mấy chữ “tôi là Du Hành Gia” lên trên người.
Hải An tất nhiên là không muốn để não của mình trôi đi xa, nhưng giọng nói của ba người nọ thật sự không có tí “khiêm tốn” nào. Cậu cũng đâu thể đứng lồ lộ ở đó rồi giơ tay bịt lấy tai được? Thế là nội dung của cuộc trò chuyện bên lề cứ như dòng suối mà róc rách đi vào tâm trí.
“Cậu thử nói thêm một câu nữa, xem tôi có đấm cậu không!” - Chàng trai có vài đốm tàn nhang trên mặt trừng mắt nói: “Cái gì gọi là chúng ta cũng có lỗi?”
“Cậu phải nhớ rõ mục đích của chúng ta đến cái nơi hẻo lánh này là gì! Chúng ta là đang đi hỗ trợ!”
Tên mắt hí đứng đối diện gãi mũi, đầy ngượng ngùng: “Nhưng chúng ta cũng có giúp được gì đâu, còn ở dưới tình huống không có sự cho phép mà lẻn đi vào hiện trường. Bị xếp vào diện nghi ngờ cũng không phải quá đáng.”
“Chúng ta không giúp à? Rõ ràng là do đám người hống hách đó không tiếp thu ý kiến!” - Tàn nhang nhìn đồng đội nhu nhược của mình, hừ lạnh.
Cô gái nhân thú với đôi tai nhọn đứng giữa lúng túng ra sức giảng hoà: “Không sao. Không sao. Mấy ngày tiếp theo chịu đựng một chút, sau đó lặng lẽ rời khỏi vệ tinh này là được mà. Hai người đừng lớn tiếng nữa.”
“Cậu cũng đừng để ý, đừng để cách nói chuyện của mấy người kia ảnh hưởng tinh thần.” - Mắt hí nhìn cô gái tai thú, an ủi vài lời.
Cô gái tai thú quan sát dò xét hai người bạn mình rồi lặng lẽ gật đầu: “Không để ý. Không để ý chút nào.”
“Hừ. Lời khuyên của cậu dành cho đám ngu muội đó thật là lãng phí!” - Tàn nhang vẫn không thể nuốt trôi cơn tức, hắn gằn giọng.
Tàn nhang: “Đứng trước mặt thú nhân nhạy bén như thế mà còn ra oai cái vẹo gì? Bọn họ lục tung cả cái biệt thự đó hơn hai mươi ngày không có kết quả. Đến khi Mi Mi phát hiện ra chi tiết bất thường thì lại mù mắt không tin.”
“Giờ thì hay rồi, nói bức tượng nữ thần kia có vấn đề, hôm sau nó liền bị trộm! Nói bà bảo mẫu kia có vấn đề, hôm sau bà ta liền m·ất t·ích!”
“Nhưng! Nhưng! Đám người ngu ngốc đó lại đổ thừa cho chúng ta mới ác!”
“Họ chỉ hỏi chúng ta có vài câu thôi mà, sao lại gọi là đổ thừa được?” - Mắt hí không hài lòng với thái độ của bạn mình, hắn lên tiếng uốn nắn.
Tàn nhang bị phản bác thì càng hung hăng: “Hỏi vài câu? Hỏi vài câu thì sao? Quan trọng là chỉ hỏi có mỗi chúng ta! Đó còn không phải là đang đổ thừa thẳng mặt à? Hay cậu chờ bọn người đó nói trực tiếp thì mới chịu tin?”
Cô gái cụp sát đôi tai thú của mình, lo lắng khuyên ngăn: “Được rồi mà. Được rồi. Bọn họ cũng đâu có hạn chế tự do của chúng ta sau việc đó đâu. Mấy người đó như thế là đã xác định được chúng ta không liên quan rồi.”
Tàn nhang dù đang tức giận đến xì khói cũng vẫn không quên nịnh nọt cô bạn trong nhóm: “Mi Mi à, cậu hiền quá! Trong ba đứa, cậu là người bị ảnh hưởng nhiều nhất, dù sao thì bản năng của cậu siêu phàm như thế, còn bị đám ngu muội kia bôi đen, sao cậu vẫn còn đứng đây bênh vực chúng vậy?”
Cô gái tai thú chỉ lúng túng mỉm cười: “Chúng ta cũng mới vừa tốt nghiệp thôi, trong mắt người chuyên nghiệp thì tất nhiên sẽ có phần không đáng tin rồi. Chuyện thường ngày ấy mà.”
Mắt hí gật gù đồng ý: “Nhưng cũng phải nói lại, rốt cuộc bức tượng nữ thần đó có vấn đề gì? Trước khi chúng ta đến, tất cả mọi người đều không có ai phát hiện ra.”
“Tôi không rõ nữa, chỉ là khi nhìn thấy bức tượng thì toàn thân liên tục rùng mình dựng hết cả lông, có cảm giác bài xích rất nặng.” - Cô bạn tai thú lắc đầu.
Tàn nhang: “Cả bà cô bảo mẫu của biệt thự đó nữa! Mi Mi còn chưa quan sát được bao lâu đã bị bà ta đuổi cổ ra ngoài. Bà ta chắc chắn có liên quan đến vụ án! Hành động khả nghi như thế, sau khi bức tượng biến mất thì bà ta cũng m·ất t·ích theo. Nói không liên quan thì tôi sẽ đập đầu c·hết ngay tại chỗ!”
Mắt hí theo thói quen phớt lờ mấy lời buộc tội vô căn cứ của bạn mình, hắn đanh mặt: “Xét về bản năng, mặc dù không bằng Mi Mi, nhưng tôi khi lần đầu nhìn vào bức tượng cũng nổi hết da gà.”
“…Đúng là có hơi rợn người. Lúc mới nhìn sang tôi còn tưởng đôi mắt của bức tượng đang mở ra nhìn mình. Nhưng chớp mắt một cái, nhìn lại, mắt của bức tượng lại vốn luôn nhắm kín.” - Tàn nhang xoa xoa hai bên bắp tay, nhớ lại cảm giác ớn lạnh khi đó.
“Đâu chỉ có mắt, khoé môi của bức tượng đó cũng chẳng phân biệt được là đang khẽ vén lên hay đang mím chặt.” - Mắt hí nhìn hai người bạn mình, bổ sung.
“Bức tượng đó là điêu khắc hình dáng nữ thần nhưng mà tôi thấy nó chẳng giống nữ thần chút nào.” - Cô bạn tai thú lộ vẻ bối rối.
Tàn nhang: “Giống ác quỷ?”
Mi Mi lắc đầu: “Không tới mức đó.”
Cô nói: “Nó mặc dù không có vẻ ôn hoà dịu dàng của nữ thần, nhưng cũng không phải loại tàn ác gớm ghiếc như quỷ.”
“Nó… nó kiểu yêu dị, nghịch ngợm, thích đùa ác như tinh linh ấy.”
Hai người bạn: “……”
“Tôi nổi hết cả da gà rồi.”
“…Đổi chủ đề khác nhé?”
“Tán thành.”
“Nói chuyện khác thôi.”
…
Sau khi tự mình thần hồn nát thần tính một chập thì cả ba ăn ý đổi chủ đề. Tính cách sôi nổi hoạt bát của tuổi trẻ đầy năng lượng nhiệt huyết nháy mắt trào dâng.
Trạm đón xe buýt vốn không lớn, bốn người đứng chung đã không dư ra được bao nhiêu khoảng trống, giờ đây ba người nọ còn chọc giỡn xô đẩy lẫn nhau. Hải An đứng ngay đó chắc chắn không thể tránh thoát khỏi đ·ạ·n lạc.
“Đệt má cậu! Cút cút cút! Muốn được quỷ đi theo sau lưng thì đừng lôi ông vào.” - Tàn nhang bày ra gương mặt ghét bỏ vừa cười vừa nhích người ra sau.
“Ha hả. Không cần tránh, tôi chia cho cậu một em, có phúc cùng hưởng.” - Mắt hí cũng có đà mà lấn người tới sát theo.
Hải An: “……”
“À… ngại quá, xin lỗi em trai.” - Tàn nhang đụng trúng cánh tay của Hải An, còn đẩy cậu thiếu niên bước hụt một bước. Hải An không nói gì, cậu chỉ quay sang nhìn, mặt lạnh tanh gật đầu ra hiệu “không sao”.
Sau khi điều chỉnh lại chỗ đứng, Hải An liền xoa đầu ngón tay lên bề mặt trơn nhẵn của chiếc tai nghe rỗng trước ánh mắt ba người.
Hai nam một nữ kia tới lúc này thì mới nhận ra nội dung cuộc trò chuyện ban nãy hình như hơi không thích hợp. Cả bọn đều thu liễm hết lại, né Hải An một khoảng cách thật xa rồi xì xào xì xào.
“Thằng nhóc đứng đó từ bao giờ thế?” - Tàn nhang liếc trộm Hải An vài cái.
“Hình như trước cả khi chúng ta đến.” - Mắt hí nhún vai.
“Chuyện… chuyện chúng ta vừa nói có phải bị nghe thấy rồi không?”
“…Không đâu, nhìn đi, nó mang tai nghe mà.”
“Chắc không nghe thấy đâu.”
Hải An mang “tai nghe”: “……”
— Ừ, không nghe thấy gì cả, còn gì quan trọng thì nói hết ra một lần luôn đi.
…
Hết chương 32.
——————————