Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 33: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. (2)

Chương 33: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. (2)


Cả ba người ù ù cạc cạc một lúc rồi lại thoải mái nói cười với nhau như cũ. Cũng không nên trách bọn họ vô tư khờ khạo, chẳng qua là Hải An đã quá thành thạo trong việc làm mặt than để né tránh chủ đề. Thành ra cái dáng vẻ “trời có sập cũng không liên quan đến mình” đã ăn sâu vào trong máu, vào trong cơ mặt.

Ba người nọ chẳng phải n·ạn n·hân đầu tiên và chắc chắn cũng chẳng phải n·ạn n·hân cuối cùng.

Để lỗ tai chịu đựng t·ra t·ấn thêm ít phút thì chuyến xe buýt Hải An chờ cũng đã tới. Thiếu niên không nhanh không chậm di chuyển lên xe. Biểu tình thoải mái, bước chân ổn định. Thật sự là nhìn không ra bất cứ sự biến hoá nào kỳ lạ.

Tàn nhang chăm chú quan sát dò xét Hải An đến mức vô thức bước chân đi theo cậu.

“Đi… Đi đâu vậy hả?”

“Chúng ta không phải đang chờ chuyến này!”

Tàn nhang hồi hồn nhìn bóng lưng thiếu niên đã đi mất hút vào sâu trong xe: “À… nhầm tí.”

Ngay khi còn vài giây là cửa xe khép chặt, một bóng dáng nam trung niên vọt lên xe như bị ma rượt. Nam trung niên mặt đeo khẩu trang, đầu đội nón, chiếc áo khoác mỏng rộng kéo cao tận cổ. Ngoại hình vô cùng bình dị, bình dị tới mức nếu chen chúc vài giây trong đoàn người thì hắn ta sẽ nhanh chóng hóa thành “tàng hình”.

Lúc này đã là giờ tan tầm, trong xe buýt sớm chật kín người. Khi Hải An lên xe thì trùng hợp cũng có vài người đi xuống, thành ra vị trí ghế trống dư ra một cái ngoài rìa.

Hải An không đổi sắc liếc nhìn nam trung niên chạy vèo lên xe, cậu chậm rãi ngồi xuống. Đầu tựa ra phía sau, hai mắt nhắm lại. Nếu nhìn kĩ thì sẽ có thể thấy được những cử động nhỏ của con ngươi bên dưới lớp da mắt. Đây là dấu hiệu của trạng thái chỉ nhắm mắt mà không thật sự ngủ.

Nam trung niên bước lên xe, hắn ta đảo mắt quanh xe một vòng, dù vô ý hay vô tình thì cũng dừng lại trên người của Hải An lâu hơn vài giây. Sau đó tiếng bước chân ổn định tiến tới theo bánh xe lắc lư, chậm rãi đi qua Hải An, đi xuống cuối đuôi xe, rồi như không tìm được vị trí nào còn trống mà quay đầu lại, bày ra dáng vẻ lúng túng vô hại đứng kế bên ghế của cậu.

Hải An nhắm mắt, nhưng thính giác của cậu lúc này đã mở hết công xuất. Tiếng còi, tiếng động cơ, tiếng hít thở của mọi người đều được thu vào trong tâm trí.

Hơi thở của nam trung niên rất ổn định, sau khi chạy thụt mạng như thế vẫn ổn định, cả khi xe lắc lư rẽ trái rẽ phải mãnh liệt cũng siêu ổn định. Thứ tưởng chừng như không thể phát hiện ra lại bị Hải An nhìn thấu một cách dễ dàng. Người này hẳn là kiểu mà mọi người thường hay nói, kiểu người “học võ” ấy.

Hải An mặc kệ cho cơ thể lắc lư, đôi mắt vẫn khép chặt, con ngươi bên dưới lớp da mỏng rục rịch không hề dấu diếm.

Nam trung niên lúc này trắng trợn nhìn thẳng vào Hải An, cứ như không hề sợ cậu một giây sau sẽ mở mắt ra trừng lại. Hay có thể nói là hắn ta cũng đang mong chờ tình huống đó.

Dò xét Hải An xong lại nhìn sang người ngồi cạnh cửa sổ. Ngay khi xác nhận được người đó đã thật sự ngủ thì lại dời ánh mắt chăm chú quan sát thiếu niên.

Bỗng nhiên, không nói không rằng, một nắm đấm vung thẳng đến trước gương mặt còn non nớt của cậu. Nó dừng lại cách mí mắt cậu chỉ một hai centimet. Đi cùng với cú đấm đó là cơn gió vừa đủ để làm hàng mi và mái tóc cậu rung rinh.

Tóc mái Hải An bị thổi bay qua hai bên để lộ vầng trán không hề có một nếp gấp. Cái bóng của nắm đấm đổ xuống một nửa gương mặt cậu.

Hải An đang nhắm mắt nên phải mất vài giây để “tiêu hoá” từ cơn gió không nguồn gốc, đến cái bóng bị phủ xuống. Mí mắt thiếu niên run rẩy khẽ, hí ra, con ngươi đen láy theo tự nhiên hơi co rút. Ngay khi phát hiện thấy có “vật thể lạ” trước mặt thì khoé mi thoáng nhíu lại một cách mờ mịt rồi trợn lớn.

Đáy mắt Hải An ban đầu là mê mang chưa rõ chuyện gì, còn chớp chớp vài cái như không phân biệt được thực hư. Một giây sau nhận ra đó là nắm đấm thì hơi kinh ngạc hoảng hốt, hai vai khẽ giật nhẹ. Lại một đến hai giây mới chợt ý thức được rồi nhíu mày liếc nhìn lên chủ nhân của nắm đấm đang đứng kế bên.

Nam trung niên vẫn giữ tư thế đó, ánh mắt dò xét không che giấu, nhìn cậu thân thiện nói: “Có con bọ bay đến trước mặt cậu.”

Hải An đơ mặt, sau đó liền nhướn một bên mày khinh thường, ánh nhìn bất thiện.

— Chú xem tôi là con nít ba tuổi à?

Thấy nam trung niên chưa có ý định lùi lại, đôi mắt thiếu niên dâng lên sự cảnh giác mạnh mẽ, đầu lông mày thả lỏng, nhưng mí mắt không hề chớp lấy một cái, lom lom nhìn nam trung niên như động vật ăn cỏ trông chừng sự tấn công bất ngờ của mãnh thú.

Cả cơ thể đều căng cứng, cằm của hải An vô thức thu lại, cậu lúc này giống như một con mèo nhỏ đang cong lưng xù lông. Những đốt ngón tay đặt trên đùi khẽ giật giật. Thiếu niên chỉ trầm mặc chờ đợi.

Nam trung niên ghi nhận tất cả mọi cử động và cảm xúc của cậu vào trong mắt, hắn phì cười, giọng nói mang theo sự nghiêm túc chân thành: “Cậu xem, không phải nói dối.”

Hắn mở tay ra, bên trong thật sự có một con ruồi đen đã c·h·ế·t.

Hải An sửng sốt mím môi, liếc nhìn con ruồi rồi lại nhìn nam trung niên, tia kinh ngạc xẹt ngang đôi mắt, có bối rối, có phức tạp, song vẻ cảnh giác khi nãy chỉ bị ép lại chứ không hoàn toàn tan biến. Hải An hít một hơi lớn, xốc lại tinh thần rồi ngoảnh mặt đi. Nhưng lần này cậu không nhắm mắt nữa, cứ thế ngắm nhìn con đường đông đúc qua ô cửa kính trầy.

Nam trung niên huýt sáo một tiếng, rụt tay lại cho vào túi áo. Giả vờ làm một người tốt lại bị nghi oan.

Cả hai giữ trạng thái như thế vài phút. Mỗi khi nam trung nhiên có phản ứng mạnh thì Hải An lại khẽ liếc mắt nhìn sang, nhíu nhíu mày thể hiện sự khó chịu rồi cố gắng phớt lờ.


Tầm năm bảy phút sau. Nam trung niên xuống xe, hắn vẫn huýt sáo vô cùng vui vẻ.

— Hề hề, cần gì phải mời chuyên gia tâm lý học tội phạm chứ?

— Ông đây không phải vẫn đang làm rất tốt đấy thôi?

Hắn nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác mê mang của thiếu niên ngồi kế mà hả hê.

Cửa xe lần nữa khép chặt, nam trung niên hiển nhiên đã bỏ lỡ mất hành vi vén khoé môi của “thiếu niên ngơ ngác”.

“Ừm-hưm.” - Hải An hắng giọng, cậu dùng hai ngón tay xoa xoa kéo thẳng khoé miệng, trong mắt tràn ngập ý cười, một chút vui vẻ và cả thích thú.

Con người ấy mà… là loài chỉ tin tưởng vào mỗi kết quả mà bản thân đã “trả giá đắt” để tìm ra.


“Đội B báo cáo, thằng nhóc đó không có vấn đề.” - Nam trung niên huýt sáo một tiếng. Thong dong nói thầm với thiết bị gắn ngay viền cổ áo bên trong: “Đang trên đường quay lại vị trí.”

[Đội A báo cáo, thành công đi theo mục tiêu lên xe buýt, yêu cầu đội B đến điểm E07 tập trung.] - Âm thanh nhỏ bé phát ra từ chiếc tai nghe được che giấu bên dưới vành nón rộng.

Nam trung niên vẫn giữ biểu tình vui vẻ: “Đội B nhận lệnh.”


Hết chương 33.

——————————

Chương 33: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. (2)