Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 34: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. (3)
Người ngồi bên cạnh của sổ kế Hải An cũng đã xuống trạm, thiếu niên lễ phép ngồi dịch vào bên trong, chừa lại ghế trống bên ngoài cho người đến sau. Nhưng mấy trạm tới lại chỉ có khách xuống mà không có khách lên, chuyến xe buýt cũng không còn đông nghẹt như lúc đầu.
Dù sao thì những trạm cuối của chuyến xe này cũng nằm ở trong trung tâm đô thị. Người sống ở đó chắc chắn sẽ không đi xe buýt, mà người làm công ở đó thì giờ này đều đã về đến nhà.
Tuế ngẩng cơ thể có một mẩu đỏ hoe của nó dậy, bò bò lết lết đến vai của Hải An. Khẽ khàng nói chuyện: “Lũ trẻ bây giờ đúng là bết bát mà.”
Giọng của Tuế rất nhỏ, đứng kế bên tai Hải An nói chỉ vừa đủ cậu nghe. Nếu mọi người không chú ý tới cái cục bông đỏ kỳ quặc trên vai thì chắc chắn sẽ không ai phát hiện ra được nó vừa mới nói chuyện.
Hải An liếc nhìn Tuế ngày càng thành thạo trong việc bò lên đầu lên cổ cậu ngồi, hừ một tiếng mũi rồi phớt lờ, trong đầu lại loay hoay tổng kết một vài suy nghĩ.
Anh Nghĩa nói không sai, đám Du Hành Gia đến đây chỉ toàn cản chân chứ chả giúp được gì. Bản thân bị người theo dõi còn không phát hiện ra thì có thể làm nên cơm cháo gì nữa?
Cứ cho rằng vì chênh lệch thực lực và kinh nghiệm nên ba người kia chẳng thể nhận ra điểm bất thường. Nhưng, ngu ngốc đến độ không tự suy diễn được thì bó tay rồi.
Chính bản thân cũng biết rằng đã rơi vào diện nghi ngờ, song lại cứ ù ù cạc cạc đi tin vào cái tự do giả dối trên địa bàn của chính đám người đó.
“Ngây thơ đến thế thì không biết là nên thẳng tay “tiêu huỷ” hay nên bỏ lồng “bảo tồn” nữa.” - Hải An cụp mắt, nhìn về quang cảnh xa xăm bên ngoài, khẽ cười nhạo.
Tuế nghe Hải An nói, dù chẳng rõ đầu đuôi nhưng nó cũng nhanh chóng hùa theo: “Sao ngươi lại phải đi lừa tên đó vậy? Ngươi cũng có dính dáng gì tới câu chuyện của đám kia đâu?”
“Vì nhìn vui.” - Hải An chẳng chút bận tâm, thản nhiên nói.
Tuế: “……”
Nó sững người, sau đó lên tiếng: “Lỡ tên kia không bị ngươi lừa thì sao? Lỡ hắn cứ đi theo ngươi thì sao?”
Thiếu niên thư thả chỉnh lại tai nghe: “Nếu không nắm chắc thành công thì tao làm làm gì?” - Chẳng bằng cứ để mọi chuyện tự phát triển, dù sao thì đúng là bản thân vốn chẳng liên quan gì tới mấy người đó.
Tuế nhíu mày nhìn Hải An thật lâu, nóng lòng hỏi: “Nếu trò mèo của ngươi bị nhìn thấu thì sao?”
“Nếu đã là người dẫn dắt thì sẽ không bị nhìn thấu.” - Thiếu niên khoanh tay đầy tự tin.
Giống như việc một thợ săn hướng dẫn con mồi đi vào bẫy. Con mồi chỉ lo chạy để tìm đường thoát thân mà không hề hay biết thợ săn đi phía sau đang ném sỏi đá điều khiển hướng chạy của nó.
Hải An từ lúc ở trạm xe buýt đã sớm thấy hành vi lấp ló của hai người đàn ông. Cả hai đứng ở đó rõ lâu, khoảng cách cũng giữ ở một đoạn rất vi diệu. Đủ xa để không bị phát hiện nhưng lại đủ gần để kịp leo lên xe buýt.
Thật ra lúc đầu Hải An cũng không có để tâm tới lắm, chỉ khi thấy một trong hai người đó đi theo cậu vọt lên xe thì cậu mới bắt đầu vỡ lẽ.
— Bản thân vậy mà lại bị bùn nhão văng trúng rồi.
Hải An thu lại ánh nhìn, ảo não thở dài.
— Chỉ ra ngoài có một chuyến thôi, sao mà khó khăn quá.
Cũng là do cái đám “di sản” cần được “bảo tồn” kia không biết giữ mồm giữ miệng. Nói chuyện quá “khiêm tốn” cả thế giới mà không nghe thấy là cả thế giới phải đi xin lỗi! Đã vậy trình tự nói chuyện và sắp xếp thông tin còn y như đang đi mật báo.
Cái gì mà vào diện nghi ngờ, xong phải cố chịu đựng rồi tranh thủ rời khỏi vệ tinh này. Rồi cái gì mà bản năng, nữ thần, bảo mẫu. Cái sự vô ý này đúng là khiến người nghe dễ hiểu lầm mà!
Thành ra hai người đàn ông đó mới quyết định tách ra để kiểm tra Hải An một lượt. Một người vẫn theo dõi mục tiêu, một người sẽ đi xác định thân phận của Hải An. Hai chiếc vỏ tai nghe rỗng có thể lừa được ba người nọ nhưng chắc chắn sẽ không thể lừa được mấy dân chuyên.
Song cũng còn rất may, Hải An từ lúc ở trạm xe chưa từng mở miệng ra nói chuyện, kèm theo với gương mặt lầm lầm lì lì, dáng đi và bước chân đều thuộc về người bình thường, chẳng có tí trọng lượng hay sức lực. Hải An nhờ đó mà mới có chút vốn liếng để dựng lên một màn ngơ ngác vô tội như vừa rồi.
Từ lúc Hải An ổn định chỗ ngồi, cậu đã nghĩ ra được vô số tình huống mà nam trung niên sẽ chủ động bắt chuyện để dò hỏi thám thính. Nếu cậu cũng mở miệng ra đáp lời thì tình huống lúc đó sẽ bị chia thành “cậu nói dối” hoặc “cậu đang đánh trống lảng”.
Vì dẫu sao một khi đã mang tâm lý nghi ngờ, con người thường có xu hướng vô thức sử dụng “giả định có tội” theo bản năng để điều tra, và quyền chủ động sẽ nằm trên tay những kẻ đi bắt bẻ xung quanh. Dù là nói chuyện đơn giản hay âm thầm biện minh thì cũng đều sẽ bị nghi ngờ như một.
*(Nguyên tắc “giả định vô tội” là một nguyên tắc quan trọng trong tố tụng h·ình s·ự. Trong khi đó, “giả định có tội” là việc bị cấm theo luật quốc tế và các hiến pháp.)
Nam trung niên là một người có tuổi, ông ta đã sống đủ lâu để sản sinh ra những ảo giác tích cực về trí thông minh và kinh nghiệm của mình. Ông ta chắc chắn sẽ không tin vào những gì mà người khác nói, nói càng tỉ mỉ, càng hoàn hảo thì sẽ càng dễ bị nghi ngờ. Nhưng ngược lại, nếu là chuyện bản thân “tự đoán” ra thì chắc chắn ông ta sẽ tin vô điều kiện.
Thế nên, Hải An đã ra tay trước, cậu sẽ không cho nam trung niên có cơ hội bắt chuyện với mình.
Giả ngủ chính là một cách.
Nam trung niên cũng chẳng thể lộ liễu tới mức khều khều Hải An dậy để tâm sự đôi lời. Nhưng mấu chốt ở chỗ, Hải An giả ngủ và Hải An cũng không hề che giấu động tác giả ngủ của mình. Như cậu mong đợi, nam trung niên là một người vô cùng chuyên nghiệp, ông ta nhận ra Hải An đang giả ngủ để tránh né vấn đề.
Song, Hải An nào chỉ có như thế? Cậu giả ngủ không phải là để tránh né gì cả, chỉ đơn giản là cậu muốn “hướng dẫn” sự chú ý của nam trung niên tập trung vào đôi mắt. Đồng thời cũng ép hắn ta đi từ con đường giao tiếp sang động tay động chân. Có thể là ngắt, nhéo, vỗ đầu… hay giả vờ t·ấn c·ông để thăm dò phản xạ.
Cuối cùng, khi Hải An mở mắt, nam trung niên vốn đã vô thức chăm chú nhìn đôi mắt sẽ lại càng dễ bị mê hoặc bởi những cảm xúc “chân thật” lúc sau. Vì dù sao thì chúng ta từ nhỏ đã luôn được dạy rằng “đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”.
Tuy nhiên, đôi mắt đôi khi cũng sẽ nói dối.
Mọi thứ chỉ đơn giản như thế thôi…
…
Hết chương 34.
——————————