Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 35: Nguyên tắc “có qua có lại”. (1)
Ba mươi phút sau, tại Bưu điện cạnh bên quảng trường chính đô thị.
Hải An đứng trước quầy lễ tân, tay trái cậu ôm hai kiện bưu phẩm. Một cái đựng trong hộp giấy, một cái thì được gửi kèm bao thư. Sau khi ký tên vào phiếu xác nhận kiện hàng nguyên vẹn, cậu nhanh chóng tìm đến một vị trí trống trải rồi quyết định khui cả hai thứ ra ngay tại chỗ.
Tuế lại lén lút rời khỏi túi áo, nó lấp ló nhìn vào hai kiện hàng đang đặt trên bàn: “Làm sao ngươi biết hôm nay kiện hàng về mà ra đây lấy thế? Ta không thấy ngươi nhận được một cuộc gọi báo nào.”
“Đoán.” - Hải An cụt ngủn trả lời: “Số điện thoại không đúng thì làm sao có cuộc gọi báo được.”
Tuế ngây người, giọng nói lắp bắp vô cùng sửng sốt: “N-ngươi… Thứ ngu ngốc này! Lỡ nhân viên bưu điện đánh dấu hoàn hàng thì phải làm sao!?”
Hải An: “Không phải kiện hàng vẫn đến tay đấy thôi?”
Cậu phớt lờ đi âm thanh lè nhè của Tuế, trước tiên kiểm tra một vòng xung quanh gói hàng. Mặc dù kích thước lớn cỡ hai bàn tay, nhưng khối lượng thì lại nhẹ hơn dự kiến. Cậu áp sát tai rồi lắc vài lần. Không hề có tiếng v·a c·hạm, cũng không hề có âm thanh điện tử.
“Sao không quay về rồi hẳn mở?” - Tuế chớp mắt hỏi.
Hải An thản nhiên lấy ra một con dao bấm đã chuẩn bị sẵn từ trước, cậu chọc thẳng nó vào rãnh ngang bị dán niêm phong của chiếc hộp: “Lỡ có bất trắc gì thì ở đây còn có người kêu xe c·ấp c·ứu.”
Tuế nghe mà không biết phải bình luận gì thêm. Đây hẳn là lần đầu tiên nó gặp gỡ một con người đa nghi thành tính như thế.
Trước khi mở toang gói hàng, Hải An dùng lưỡi dao để xác định kích thước vật được gửi bên trong. Chọc lưỡi dao sáu lần từ sáu mặt, kích thước đo được khá phù hợp với một chiếc điện thoại bị bọc cứng ngắt trong mút chống sốc.
Cậu dời ánh mắt sang bao thư, rồi không nhanh không chậm mà rạch miệng giấy. Thứ bên trong như dự đoán, là một bộ dây cáp sạc còn mới toanh.
Quan sát cổng sạc thật lâu, Hải An mơ hồ không nhận diện được thương hiệu hay các sản phẩm tương tự trên thị trường.
“Ngươi lại làm sao nữa? Nhanh, khui gói còn lại!” - Dưới sự thúc d·ụ·c của Tuế, cậu chỉ liếc nhìn một cái rồi dứt khoát xem nó như nhạc nền.
Đầu vào của cáp sạc là dạng phổ thông, có thể tìm thấy ở mọi cửa hàng trên thị trường. Song, đầu ra lại rất khác biệt. Thiết kế có phần giống với cổng sạc Lightning được ra mắt vào vài thập kỷ trước. Tuy nhiên, phiên bản cầm trên tay này đã được tối ưu hoá chất liệu.
Không tiếp tục đoán mò, Hải An chuyển sang khui mở kiện hàng đựng trong hộp giấy. Bóc tách đến năm sáu lớp mút chống sốc, một chiếc điện thoại thông minh màu đen nhám đã nằm gọn trong tay. Cũng giống như bộ dây cáp sạc, chiếc điện thoại không hề có in logo thương hiệu của nhà sản xuất.
Hải An nhìn hai món đồ, tâm trí cậu nhanh chóng xoay chuyển.
Người gửi đã cố ý tách riêng từng món một. Hai kiện hàng chỉ có thông tin người nhận mà Hải An trước đó điền bừa là giống nhau. Cả đơn vị vận chuyển cũng là hai nơi riêng lẻ.
— Đây là sợ trường hợp thất lạc hàng hóa?
— Sợ chiếc điện thoại này rơi vào tay của một người nào khác không phải cục bông?
Hải An nghĩ ngợi rồi cậu quét mắt nhìn Tuế đang hưng phấn ra mặt.
Điện thoại hiện tại đang ở trạng thái sập nguồn, muốn kích hoạt thì cần phải cắm sạc ít nhất từ ba đến năm phút. Nhưng cổng sạc lại là hàng độc quyền. Nếu trường hợp chỉ nhận được chiếc điện thoại mà không có dây sạc thì sẽ vô phương sử dụng. Ngược lại, nếu chỉ nắm giữ dây sạc thì cũng không thể liên hệ tới thứ gì…
Từ những thao tác cực kỳ cẩn thận của người gửi, Hải An dần dâng lên hứng thú với những thông tin và nội dung có thể nằm bên trong chiếc điện thoại đen nhám này.
Hải An dọn sơ lại vị trí ngồi, xé rách hóa đơn dán trên kiện hàng, rồi đem tất cả vò nát ném vào thùng rác trong góc phía xa. Cậu quyết định sẽ kích hoạt chiếc điện thoại này, dù sao vật cũng đã tới tay, nếu không táy máy một chút thì buổi tối sẽ khó lòng mà ngủ ngon nổi.
Địa điểm tiếp theo Hải An đến là trung tâm thương mại tại Quận Ba. Nơi này hoàn toàn có thể đem so sánh với một hệ thống tổ kiến hoàn chỉnh. Đâu đâu cũng là người, nườm nượp tới lui, khẩn trương mua sắm.
Tại tầng một của siêu thị, trong một quán cà phê không quá nổi bật, Hải An đang loay hoay tìm ổ điện để cắm sạc, kích hoạt chiếc điện thoại thông minh vừa lấy.
“Sao không về nhà sạc?” - Tuế nhìn Hải An đang bận rộn, nghi ngờ lên tiếng.
Thiếu niên từ tốn quét mắt một lượt khắp menu giấy, cuối cùng chọn một món kem không quá đắt: “Đối với mấy thứ thiết bị điện tử bất minh như thế này, ai lại đi đem nó kích hoạt ngay trên đầu giường của mình?” - Cậu nói.
Tuế cười khẩy, không phục lại hỏi: “Kích hoạt một cái điện thoại thì có thể gây ra chuyện gì? Ngươi sợ nó nổ?”
Hải An: “Nếu nó chỉ nổ thôi thì còn tốt. Kích thước của nó không lớn, v·ụ n·ổ cũng sẽ không to. Nhưng nếu nó không nổ mà lại đi gửi định vị cho một đám xã hội đen nào đó… thì có c·hết cũng chẳng oan uổng.”
Xã hội ngày càng phức tạp, cẩn thận một chút vẫn là chuyện nên làm. Ngu ngốc là một tội lỗi và bất cẩn thì không thể đổ thừa cho ai…
Dù có anh Nghĩa ở sau lưng, nhưng Hải An cũng không nhẹ dạ tới mức liều mình đi thử. Cẩn thận một xíu, nếu không có chuyện gì xảy ra thì sau cùng sẽ chỉ cảm thấy hơi ngớ ngẩn, nhưng nếu trong tình huống không chuẩn bị mà lại xuất hiện ngoài ý muốn…
Con người, dù sao cũng không thể hồi sinh làm lại.
Hải An nhận lấy dĩa kem vani mà nhân viên mang đến, nếm thử một vài muỗng thì cậu quyết định không đụng tới nữa. Viên kem vani trắng sữa tròn tròn, nhìn thì có cảm giác ngọt thanh béo béo. Nhưng nếm vào rồi thì mới thấy, hàm lượng đường thay thế quá cao, vị ngọt như ngậm đường chảy xuống tận cổ, chất kem không mịn mà lại giòn tan như đá.
Có được vị giác quá nhạy bén đôi khi cũng là một kiện bất hạnh…
Tuế ngọ nguậy nhảy ra từ túi áo, nó nhìn dĩa kem mà Hải An từ bỏ với đôi mắt sáng rực. Cậu thiếu niên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cậu đẩy dĩa kem về phía Tuế. Với cơ thể có một cục tròn xoe, đến viên kem trong dĩa còn to lớn hơn cả nó.
“Tại sao ngươi lại vào quán cà phê rồi gọi kem vậy? Đối diện không phải có một tiệm kem còn gì?” - Có vẻ như viên kem vani vừa kêu này thật sự rất dở, Tuế nhìn Hải An rồi kêu than mấy câu. Hải An không đáp lời, cậu rút khăn giấy lau sạch vết kem còn dính tèm lem trên bộ lông đỏ: “Rốt cuộc mày có bao nhiêu vấn đề muốn hỏi thế?”
Tuế liếm láp khoé miệng vừa được chùi sạch, nó híp mắt nói: “Trả lời vài câu thì ảnh hưởng đến tuổi thọ của ngươi à?”
Hải An day day ấn đường, chẳng thể làm gì khác ngoài thở dài một hơi: “Là để tránh bị khoanh vùng.”
“Khoanh vùng…?” - Tuế nghi hoặc lặp lại.
Hải An: “Nếu chiếc điện thoại này thật sự có khả năng định vị thì việc tới lui một quán cà phê mà bất cứ ai cũng có thể đến sẽ ít bị nghi ngờ hơn là đến một quán kem hay một quán trà sữa.”
Cậu giải thích: “Lựa chọn sau có khả năng cao sẽ khiến bản thân bị khoanh vùng độ tuổi, giới tính và cả sở thích.”
Nếu Tuế có cằm thì lúc này cằm của nó sẽ rớt cái bốp xuống đất, nó cảm thấy không thể tin nổi: “Phải cẩn thận tới mức đó à?”
Hải An khoanh tay trước ngực, cậu thờ ơ nhún vai: “Đâu có ai nói là không được?”
Ting! Ting!
…
Hết chương 35.
——————————