Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 36: Nguyên tắc “có qua có lại”. (2)
Ngay cái chớp mắt đó, âm thanh vang lên từ chiếc điện thoại cắt đứt cuộc trò chuyện của Tuế và Hải An. Màn hình điện thoại nhấp nháy mấy lần rồi hiện ra giao diện mở khoá.
“Mật khẩu?” - Hải An không nghĩ ngợi quay sang nhìn Tuế, Tuế thì nhìn lom lom vào màn hình điện thoại, ngẩn người thật lâu.
Tuế: “T-ta… nếu ta nói là ta không biết thì ngươi có tin không?”
Nó trưng ra đôi mắt xanh táo cực kỳ vô tội.
Hải An: “……”
Thiếu niên dùng cả hai tay để vuốt mặt, cậu nhắm lại đôi mắt, vô lực nói: “Động não đi.”
Những ngón tay thon dài bắt đầu gõ đốc đốc lên mặt bàn, tầm mắt của Hải An như phủ xuống một tầng sương mù, mê mang suy tư.
Đầu tiên là tách riêng dây sạc và điện thoại, bây giờ thì tới thiết lập mật khẩu. Có vẻ như tần số não của Hải An và người gửi món đồ này cũng không quá chênh nhau. Người gửi cẩn thận mười phần, người nhận cũng cẩn thận không dưới mười phần.
Hải An lắc đầu rủ đi mấy suy nghĩ linh tinh rồi chuyển sang tập trung trí lực lên trò đánh đố trước mặt.
Giao diện mật khẩu gồm năm ký tự, nhìn vào bàn phím có sẵn trên màn hình thì may mắn xác định được nó là năm con số. Hải An không có cơ hội được đổi điện thoại thường xuyên. Song, cậu ít ra vẫn biết xu hướng của giới trẻ ngày nay là mật khẩu bốn số hoặc mật khẩu sáu số. Bởi vì như thế thì có thể sử dụng ngày tháng năm sinh để làm mật khẩu. Vừa dễ nhớ lại vừa có ý nghĩa.
— Nhưng… mật khẩu năm số à.
Vậy khả năng cao không phải ngày tháng năm sinh, có thể nó còn không liên quan đến ngày tháng. Nó chỉ là một dãy số bình thường. Tuy nhiên chắc chắn đây phải là một dãy số mà cả người gửi và cục bông đỏ đều có ấn tượng.
Hải An âm thầm nhìn sang Tuế đang một mặt mờ mịt: “Vô vọng thật…”
Cả cơ thể của Tuế đều co rút lại thành một cục. Nó thật sự không thể nhớ ra được dãy số nào là có khả năng nhất. Hải An nhập bừa một dãy số, trên màn hình ngay lập tức hiện lên cảnh báo trừng phạt sáu mươi giây.
Hải An: “……”
Tuế: “……”
Điện thoại bình thường phải đến lần thứ năm, lần thứ mười thì mới bị treo thời gian. Thứ này thì hay rồi, ngay lần đầu tiên nhập sai đã lập tức lĩnh phạt.
Hải An buôn xuống điện thoại, ai biết lần thứ hai sai thì nó sẽ tăng lên hai phút hay hai giờ? Với tính cẩn thận của người gửi mà Hải An đã tự trải nghiệm nãy giờ; nói lần sai tiếp theo trừng phạt sẽ tăng lên đơn vị giờ cũng không phải là không có khả năng.
Hải An cụp mắt, tâm trí hoạt động đến mức tối đa, những suy nghĩ và suy đoán như dòng lũ không ngừng kéo đến.
Người gửi điện thoại chắc chắn sẽ không bố trí một con đường c·hết, mật khẩu này chắc chắn có thể giải được. Nhưng đau đớn là chìa khoá và gợi ý lại nằm hết ở trên người của cục bông. Hải An lại thấy hơi nhức đầu rồi.
— Suy nghĩ xem nào…
— Nếu mình là người gửi, mình sẽ chọn mật khẩu dựa vào yếu tố gì?
Trong tình huống cả hai không thể trao đổi thư từ hay ký hiệu, để có thể chọn ra một mật khẩu chung thì điều kiện tiên quyết là mật khẩu phải nằm trong phạm vi hiểu biết và ghi nhớ của cả hai. Một trải nghiệm chung đáng nhớ sẽ trở thành mỏ neo để cố định manh mối.
Điều kiện thứ hai là mật khẩu nên đủ quan trọng. Chỉ có mỏ neo đủ nặng thì mới khiến thuyền tàu không bị trôi lạc theo dòng nước ở tứ phương.
Điều kiện thứ ba là mật khẩu sẽ không phải những thứ dễ dàng thốt ra khỏi miệng. Một mỏ neo không nên bị tháo rời hoặc lắp đặt vào thân thuyền theo thời tiết.
Hải An cảm thấy những phân tích của mình đang ngày càng rõ ràng, phạm vi được thu hẹp rất chuẩn xác, không lâu sau, thiếu niên khẽ gật gù, ánh mắt trong veo mang theo vẻ thông suốt.
— Ừm… Không suy nghĩ ra.
Hải An: “……”
Cậu ngã người dựa lưng vào ghế, b·iểu t·ình trên mặt vô cùng phức tạp.
Giả sử, nếu để Hải An lựa chọn, thì cậu nhất quyết sẽ không đặt mật khẩu làm gì cả. Lý do rất đơn giản, vì dù có là vũ trụ nào đi chăng nữa, Hải An cũng sẽ không bao giờ tin tưởng vào trí nhớ của người khác. Không cần bận tâm đối phương là người thân, gia đình, hay dòng họ… Trí nhớ và ký ức chưa bao giờ là thứ dễ nắm bắt.
“Mày rời đi bao lâu rồi?” - Hải An ngừng một chút, dời ánh mắt sang Tuế, hỏi.
Tuế “hmm” thật lâu, nó lăn mấy vòng trên bàn rồi mới đáp: “Cỡ hai đến ba năm.”
Hải An từ chối nhìn vào hiện thực, cậu hừ hừ cười giễu trong đầu.
— Ra là hai đến ba năm…
“Vô vọng thật…” - Đây là lần thứ hai Hải An thốt lên ba chữ này rồi. Nhưng biết sao đây, bây giờ chỉ còn nước cầu nguyện cho thứ đồ chơi đỏ hoe này trong nháy mắt đột nhiên thông minh ra.
Hải An đăm chiêu nhìn Tuế, bộ lông đỏ của nó khẽ rung rinh. Nếu cậu là người gửi, cậu chắc chắn sẽ không tin tưởng vào trí nhớ của Tuế, chưa kể nó đã rời đi được hai đến ba năm…
— Người gửi điện thoại kia, lẽ nào thật sự đặt trọn niềm tin vào trí nhớ của nó?
— Không phải chứ…? Một người cẩn thận như thế lại ở bước cuối cùng làm ra hành vi cảm tính mù quáng như vậy?
Để có thêm vốn hiểu biết về một con người, ngoài cách tiếp xúc, nói chuyện hằng ngày ra thì chúng ta vẫn có thể thông qua thói quen và hành vi, suy diễn phân tích rồi đánh giá kết luận.
Mặc dù chỉ là những suy nghĩ chủ quan cá nhân nhưng nó cũng không hoàn toàn là sai.
Người gửi chiếc điện thoại này là một người cẩn thận. Hải An có thể nhìn ra được điều đó. Nhưng thao tác thiết lập mật khẩu dựa vào điểm chung của trí nhớ này là có ý gì?
Hải An nghiêm túc dựng thẳng cơ thể dậy. Có một sợi dây manh mối nhỏ như lông vũ vừa lướt qua, nó ngoe nguẩy ở nơi không thể nắm bắt, khiến tâm trí của cậu ngứa ngáy nhưng lại không thể gãi.
Không thể gãi…
Không thể gãi…
Không… thể gãi… vì cậu chọn sai hướng rồi.
Ánh mắt của Hải An một chốc liền bừng sáng, b·iểu t·ình mê mang tan rã như chiếc mặt nạ kết bằng băng.
Năm ký tự và một bảng chữ số để nhập tay.
Hải An khi nhìn vào màn hình thì theo lẽ thường đã ngay lập tức cho rằng năm ký tự kia là một dãy số. Nhưng cậu sai rồi, năm ký tự kia… mang ý nghĩ của một “từ”.
Hải An hít vào một hơi thật sâu, suy đoán vừa xuất hiện khiến cậu trở nên hưng phấn, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên, kéo thành nụ cười không rõ ràng. Cậu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng thao tác trên màn hình điện thoại, ấn xuống năm con số “2-3-5-5-1”.
Ting!
…
Hết chương 36.
——————————