Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Nguyên tắc “có qua có lại”. (3)

Chương 37: Nguyên tắc “có qua có lại”. (3)


Dưới cái nhìn của Tuế, màn hình điện thoại có chuyển đổi, Hải An đã thành công đoán ra được mật khẩu. Tuế xoay đầu nhìn cậu như đang nhìn một vị thần. Song, nó còn chưa kịp nói ra lời kích động nào thì giao diện mật khẩu lớp thứ hai đã xuất hiện. Chốc chốc, vẻ phấn khích trong đôi mắt của Tuế lặn mất tăm.

Lần này mật khẩu chỉ có ba ký tự, có thể đoán ra nó là một từ dựa trên gợi ý của bàn phím bảng chữ cái. Hải An còn không thèm giả bộ suy nghĩ, cậu không nhanh không chậm đánh chữ…

Ting!

Thời gian trôi qua còn chưa tới mười giây. Tuế kinh hãi gào lên, ánh mắt của nó lộ rõ vẻ bối rối: “L-làm cách nào!!!?”

“Mật khẩu là tên của mày.” - Hải An vui vẻ trong lòng, cậu cầm lấy điện thoại trên bàn, thản nhiên nhìn nó rồi trả lời. Hai lớp bảo mật thì chỉ có lớp đầu tiên là quan trọng, nếu có thể thông qua lớp đầu thì lớp thứ hai tựa như câu hỏi một cộng một bằng mấy.

Nhận được gợi ý từ Hải An, Tuế trầm ngâm mấy giây, nghiêm túc suy nghĩ, nó lẩm bẩm: “Hệ thống quy đổi bảng chữ cái thần số học?”

Thiếu niên nhàn nhạt gật đầu. Như suy đoán lúc trước, lớp bảo mật đầu tiên đã “cố tình” ám chỉ rằng đây là một dãy gồm năm con số bằng cách cho hiển thị một bảng chữ số. Nhưng nó chưa từng nói rằng năm con số đó lại không thể ghép thành một “từ”.

Trùng hợp thay, trong thần số học, thế giới dựa trên những con số để luận giải về con người.

Mỗi người đều có một con số chủ đạo và số sứ mệnh riêng. Để tính các con số này, con người thường dựa trên hai thông tin quan trọng mang tính cá nhân là ngày tháng năm sinh và tên gọi.

Vì mật khẩu là năm ký tự vậy nên loại đi trường hợp ngày tháng năm sinh - thứ chỉ phù hợp với bốn hoặc sáu ký tự. Trường hợp còn lại và có khả năng nhất chính là tên gọi.

Mặc dù tên gọi được cấu thành từ các ký tự cụ thể là các chữ cái. Nhưng trong thần số học, các điều bí ẩn thường được giải mã từ những con số. Vậy nên, mỗi một chữ cái trong tên gọi sẽ được quy đổi thành các con số. Từ đó, một bảng chữ cái thần số học được hình thành.

“Tuế” theo thứ tự nhập tay là “tuees” quy đổi sang bảng chữ cái thần số học thì ta sẽ có dãy số như trên “23551”. Còn lớp bảo mật thứ hai thì chỉ đơn giản là một chữ “tue” thôi.

Nhớ lại lúc Hải An gửi đi chiếc hộp nhựa ba ngày trước, cậu cũng chỉ để lại một mảnh giấy nhỏ ghi ba ký tự tạo thành một cái tên “Tuế”.

— Đây là nguyên tắc “có qua có lại” à…?

Hải An tự suy đoán rồi nhoẻn miệng cười.

Không phải người gửi điện thoại tin tưởng vào trí nhớ của Tuế, mà người đó đang tin tưởng vào sự ăn ý giữa cả hai. Một từ “Tuế” là quá đủ để kiểm tra và bảo mật rồi.

Cứ nghĩ lớp mật khẩu này chỉ là bảo mật dạng song song, không ngờ nó lại mang tính liên kết chặt chẽ đến thế. Cả hai mật khẩu đều liên quan đến tên của cục bông. Nếu không phải là người đã viết nó ra giấy trước đó rồi gửi đi, thì dù có nhận được cả dây sạc và điện thoại, dù có kích hoạt thành công thì cũng không thể mở khoá.

Đây là một trò chơi, một trò chơi có vạch đích giấu ngay sát bên điểm bắt đầu.

Còn phải nói đến hai lớp mật khẩu, một lớp thì quá ít, hai lớp thì lại quá rườm rà. Nhưng đối với hoàn cảnh này, nó lại vừa vặn hỗ trợ và triệt tiêu lỗ hổng của nhau.

Lớp đầu tiên là chữ số, mặc dù sẽ bị treo máy khi trả lời sai nhưng xác suất mở khoá thành công của lớp đầu tiên vẫn là cao hơn 0%.

Giả sử tồn tại một người được vận may của toàn thế giới ủng hộ, có thể vượt qua lớp mật khẩu đầu bằng cách điền bừa, thì lớp mật khẩu thứ hai sinh ra là để ngăn chặn những người có vận khí nghịch thiên như thế. Song, lớp thứ hai lại không hề gây khó dễ đối với người đã thật sự thông suốt vấn đề.

Một trò đấu trí nhỏ, nhưng rất thú vị.

Quá trình mở khóa điện thoại đã thành công êm đềm. Hải An không chậm trễ mà bắt tay vào lục lọi những nội dung bên trong.

Đầu tiên, đập vào mắt cậu là một ứng dụng ví điện tử. Cậu ngẫm nghĩ đôi chút rồi ấn mở kiểm tra số dư. Ba số 0, sáu số 0, tám số 0… Gương mặt Hải An lần đầu tiên xuất hiện sự hãi hùng.

Số dư: 26.000.000.000 đồng (26 tỷ đồng).

Hải An không phải kiểu người sẽ sáng mắt vì tiền, nhưng khi nhìn vào con số trên màn hình, cậu cũng phải rùng mình nheo mắt.

Con người ai cũng có thể vứt tiền ra cửa sổ, nhưng vứt một lần hai mươi sáu tỷ… Nếu không phải là thằng ngốc không nhận thức được giá trị, thì chắc chắn là người giàu nứt đố đổ vách đã quên mất đi cách xác định giá trị.

Cố nén lại tâm tình đang mãnh liệt dao động, Hải An tiếp tục tìm tòi dấu vết của người gửi đồ. Theo tính cách cẩn thận của đối phương, cậu chắc chắn người đó ít nhiều gì cũng sẽ để lại một vài lời nhắn. Nhưng cả hai kiện hàng lúc đầu đều không đi kèm với bức thư hay tờ giấy nào cả.

Vậy thì chỉ còn một trường hợp.

Hải An ấn mở danh bạ, bên trong quả nhiên là có một liên hệ đã được cài đặt sẵn từ trước.

[Ông.]

Tuế nhìn thấy cách xưng hô đó, đôi mắt sáng rực, nó trợn mắt với Hải An: “Ta đã bảo mà! Đừng có xem ta là thú cưng! Thứ ngu ngốc!”

Hải An mày cao mày thấp nhìn Tuế đang cực kỳ đắc ý. Cậu như cũ bỏ qua giọng nói của nó rồi chuyển sang phần hộp thư thoại. Trên màn hình lẳng lặng xuất hiện một tin nhắn chưa được đọc còn hiện chấm đỏ. Hải An ấn vào, điện thoại tức khắc vang lên giọng nói có phần già nua, mang theo sự vui vẻ chân thành: “Chúc mừng con thành công, Tuế!”

Ngay khi lời nhắn ngắn ngủi đó kết thúc, từng tế bào não trong đầu của Hải An đều đồng loạt réo lên. Nó cảnh báo Hải An tin nhắn kia rất không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào thì cậu lại chẳng thể suy đoán ra.

Quét mắt sang trái, Hải An phát hiện ra Tuế đang nhìn cậu chằm chằm, cái nhìn cực kỳ bình tĩnh đó khiến lông gà lông vịt trên người đều đồng loạt dựng đứng.

Hải An không nói nhiều, cậu ngay lập tức rút sạc và tắt nguồn điện thoại. Chặt đứt cảm giác rợn người mơ hồ vừa dâng lên. Gương mặt cậu không có biến hoá gì lớn, vẫn là dáng vẻ trầm ổn điềm tĩnh thường ngày. Cậu nhanh chóng thanh toán tiền dĩa kem rồi rời khỏi Trung tâm thương mại.


Ra tới bên ngoài thì trời cũng đã nhá nhem tối.

“Ngươi không định sử dụng số tiền đó à?” - Tuế nằm ở trong túi áo khoác, vu vơ hỏi.

Hai mươi sáu tỷ chắc chắn không phải một con số nhỏ, đặt nó phía trước hai chữ tiền bạc thì lại càng khiến nó trở nên khổng lồ tới mức nghẹt thở. Không chỉ thế, con số đó còn mang theo một sức mạnh cám dỗ lớn lao.

Nhưng Hải An không phải kiểu người sẽ phát điên vì tiền như Tuế tưởng, không chỉ đối với mỗi vấn đề tiền bạc, còn có sự nghiệp, tương lai, quyền lực, địa vị,… Hải An hoàn toàn không bị ràng buộc bởi những thứ đó. Cậu đối mặt với những chấp ngã đó hết sức bình thản; không có điểm cao trào; cũng không có điểm thấp nhất; không hề nhiệt huyết; cũng chẳng cố chấp bao giờ.

*(Chấp ngã: Là nguồn gốc đưa đến đau khổ triền miên. Là ngòi nổ của mọi sự đổ vỡ. Đồng thời nó cũng là những d·ụ·c vọng, những tham lam nguyên thuỷ nhất.)

Hải An phớt lờ câu hỏi của Tuế, cậu khép hờ mí mắt, tận hưởng bầu không khí mát mẻ trên đường phố xung quanh.

Leo lên một chiếc xe buýt vắng khách, Hải An an tĩnh ngắm nhìn Trái Đất hình bán nguyệt qua ô cửa kính dày. Trái Đất vào những thời điểm này sẽ chỉ nhìn thấy được một nửa bề mặt. Nó tồn tại ở nơi đó, dáng vẻ mông lung trắng mờ khiến lòng người trở nên phẳng lặng.


Hết chương 37.

——————————

Thường thì cách dùng bảng chữ cái thần số học sẽ được quy ước ra tiếng Anh, tức là không sử dụng các chữ cái có dấu (ă, â, á, à,…).

Nhưng mà ở đây, theo bối cảnh thế giới đã thống nhất ngôn ngữ thì mình chuyển chữ cái có dấu sang kiểu gõ telex rồi mới quy đổi (Tuế = tuees). Đây là cách quy đổi sai, chỉ để phục vụ cho việc viết truyện.

Chương 37: Nguyên tắc “có qua có lại”. (3)