Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 38: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (1)

Chương 38: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (1)


Một đường quay về rất thuận lợi, Hải An và Tuế như cũ vẫn nói chuyện lảm nhảm không có giây phút dừng. Song, nói mười câu thì hết bảy câu là đấu khẩu, ba câu còn lại là khịa nhau…

Dù tâm lý có vẻ thư thả, nhưng Hải An sẽ tuyệt đối không quên cảm giác sai trái mà bản thân đã cảm nhận được ở trung tâm thương mại. Tuế có vấn đề, nó chắc chắn là có vấn đề, nhưng vấn đề gì, lớn nhỏ như thế nào thì còn cần cậu phải quan sát thêm.

Hải An vừa mở miệng đối đáp Tuế vài câu, vừa thuận tay tra khóa vào cửa nhà. Nhưng khoá còn chưa vô được một nửa thì máu trong toàn cơ thể cậu tựa như đông cứng.

Ngôi nhà thuê của Hải An nằm trong một dãy trọ cũ xuống cấp, ngoại trừ căn cậu đang ở thì những nơi còn lại đều đã bị dỡ bỏ hoặc hư hại một phần. Nói như thế nghĩa là, trừ đi Hải An thì nơi này từ lâu đã không còn khách thuê nhà khác.

Bên tai Hải An vẫn còn đang vang vọng giọng nói lè nhè của Tuế, nhưng tâm trí cậu lại chẳng thể nào tập trung vào nổi. Tuế dường như rất mẫn cảm đối với những biến hoá bất chợt như vậy, nó nghi hoặc hỏi: “Ngươi lại làm sao thế?”

Hải An không trả lời, cậu chậm rãi rút khóa ra khỏi ổ. Chẳng rõ b·iểu t·ình mà cứ đứng ngẩn người trước cánh cửa quen thuộc…

Bầu trời giăng xuống bóng tối âm u. Những cột đèn đường xung quanh đã bị đập bể không biết bao nhiêu lần. Còn ánh sáng từ nhà dân lẻ tẻ lờ mờ thì không đủ mạnh để soi sáng ra được thứ gì, đôi khi nó còn lập lòe chớp tắt một lúc.

Giọng nói của Tuế tắt ngúm, không gian nổi lên sự yên ắng tĩnh mịch như đang cố tình che giấu hơi thở của những điều chẳng lành.

Một cơn gió cuối tháng hai xà xuống lướt qua mặt khiến mí mắt Hải An giật khẽ. Sự âm trầm lạnh lẽo được nó mang theo vờn quanh làn da như đang cố gắng kêu gọi sự tỉnh táo trong tâm trí cậu lúc này.

Thình thịch. Thình thịch.

Tiếng trái tim đập nảy có phần quá mức sống động, càng nghe thì lại càng cảm thấy loạn xạ, bất thường. Hơi thở “khò khè” chẳng khác gì phát ra từ chiếc máy hút bụi bị tắc nghẽn. Cùng tiếng lẹp xẹp ma sát quái dị không biết từ đâu mò tới, chậm chạp khuấy động xé rách màn đêm.

Sự hỗn tạp của âm thanh len lỏi tới nơi Hải An đang đứng. Nó như tự có sinh mệnh mà cố gắng quấn lấy, bót nghẹn vòm cổ yếu ớt của con người.

Hải An nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống rục rịch căng thẳng, trong đôi mắt đen thuần không biết vừa hiện ra dự đoán táo bạo gì.

Không hề có báo trước, tiếng tim đập bỗng nhiên trở nên dồn dập vô cùng, Hải An cảm giác như hơi thở bệnh hoạn kia đã phóng tới ngay sát bên tai. Tràng âm thanh quỷ dị tới gần với tốc độ không tưởng, nó khiến da đầu Hải An tê lên theo từng giây trôi đi.

Hải An theo trực giác, không hề do dự bật người lăn mình sang bên phải. Chưa đến một giây sau, vị trí trước cửa nhà cậu vừa đứng đã bị một bóng đen lao tới vồ hụt.

Thứ bị t·ấn c·ông đầu tiên là khứu giác. Ngay khi “cái thứ đó” xuất hiện, mùi hôi đặc trưng của rác rưởi xông vào trong con hẻm nhỏ chật chội, nó nồng nặc đến mức khiến người khác nôn nao buồn ói.

Hải An cố định lại cơ thể, ánh mắt quét một lượt từ đầu đến chân cái bóng đen. Đôi mắt không kìm được híp lại, khoé miệng mím thành một đường thẳng.

Cứ như ông trời lúc này cũng muốn hợp tác với cậu. Những áng mây phiêu đãng thưa thớt trôi đi, ánh sáng được Trái Đất phản chiếu bừng lên không ít. Gió không ngừng thổi tới, mang theo từng cơn ớn lạnh như đẩy người rơi xuống hầm băng. Nó đào khoét tâm trí, khắc sâu cái khung cảnh tràn đầy quỷ dị này vào tới tận đáy của linh hồn.

Cái bóng đen trước mặt, nó mang hình dáng của một người đàn ông lạ hoắc. Hắn ta gầy gò, tay chân lộ ra ngoài không khí như chỉ còn mỗi da bọc xương. Không biết sao mà hắn tự nhiên làm Hải An nhớ tới mấy con tôm khô đen bị hút chân không trong bọc nhựa dày.

Hai cẳng chân giấu dưới lớp vải cong vòng như có tật. Dáng đứng xiêu vẹo tựa mấy tên sâu rượu đã bị ma men dụ dỗ thành công. Song với tư thế bất ổn như vậy mà hắn ta vẫn có thể giữ thăng bằng đứng vững trên mặt đất.

Khặc khặc.

Chẳng chờ Hải An kịp nhìn kỹ, cái bóng đen đó lại lao đến với tốc độ còn khó tin hơn vừa rồi. Năm ngón tay đen tím toàn bùn đất vươn tới muốn chộp vào vòm cổ cậu. Hai cẳng chân cái cong cái vẹo nhưng tốc độ hắn bày ra lại nhanh tới mức bất ngờ.

Mùi tanh hôi ập thẳng đến ngay trước mặt, Hải An bước lùi một chân, cậu khom lưng ngửa đầu về phía sau, mặc dù chân tay lúng ta lúng túng. Nhưng sự tồn tại của các giác quan nhạy bén đã bù đắp cho những thiếu sót lúc này.

Hải An vốn sinh sống và lớn lên giữa một bầy lưu manh, dù được xem là “trẻ ngoan” nhưng cậu chắc chắn sẽ không phải thuộc loại “vô hại”.

Hải An chẳng kiêng dè gì mà nắm lấy cái cánh tay như que củi trước mặt, cậu thành thục đẩy nó sang một bên, lôi kéo làm lệch chuyển động của kẻ thù. Tay còn lại thì chẳng biết từ bao giờ đã mò vào trong túi áo khoác…

Trong nháy mắt, ánh sáng kim loại lập loè xuất hiện ngay kế bên cần cổ của cái bóng đen.

Nhưng, âm thanh sắc bén vốn nên vang lên lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là tiếng vọng trầm đục như đập lưng dao vào một mặt thớt.

Hải An mím môi, hít một hơi sâu.

Bóng đen mất đà bị đẩy ra một đoạn. Trên cần cổ xuất hiện vết xước nông, máu khẽ khàng rỉ ra từ đó, dưới ánh sáng tối hù, Hải An không phân biệt được màu sắc của nó đã bị nhuộm bởi bóng đêm hay bản thân nó vốn sẵn tối tăm bẩn thỉu như thế.

Khựa khựa.

Khoảng cách được kéo xa, Hải An lại có thời gian để khắc sâu vẻ ngoài dị thường của bóng đen.

Đôi tay hắn ta lúc này thả xuống lòng thòng, da dẻ dán sát vào xương trụ cùng xương quay. Hai cẳng tay đung đưa theo từng bước di chuyển tới gần. Cái đầu của hắn chẳng khác gì con rối lò xo. Nó nối với cái cổ teo tóp rỉ máu dài ngoằng, không ngừng nghiêng ngả gập ngửa lung tung.

Gương mặt hắn ta xám nghét y chang dung nhan của xác c·hết lâu ngày chưa được tẩm liệm. Ngũ quan cứng đờ, từng thớ thịt co rút như bị người trực tiếp tưới nước sôi. Hai hốc mắt trũng sâu và kinh dị nhất là đôi đồng tử dị dạng chẳng khác gì bị khoét ra từ một con cá c·hết, có phần không nhìn ra được hình dáng ban đầu.

Cơ miệng không thể giữ chặt để lộ hàm răng ố vàng cái lành cái mẻ, liên tục nhễu nhão nước bọt. Cổ họng the thé chẳng biết dược là hắn đang cười hay đang rên.

Hải An có cảm giác lông tơ trên người lúc này đều đã dựng đứng, phía sau lưng không ngừng túa ra mồ hôi lạnh. Sắc mặt ngoài hơi co rúm thì không có biến hoá lớn, nhưng tứ chi lại đang ra sức kêu gào muốn bỏ chạy ngay và luôn.

Cái thứ trước mặt này thật sự không phải con người. Không, nói đúng hơn thì hắn ta đã không còn là con người. Ai mà biết được trong giây phút bị hắn túm lấy thì sẽ xảy ra chuyện gì? Hàng chục cái kết quả tồi tệ hiện lên trong tâm trí. Song, những suy đoán đó đều như suối chảy về cùng một đại dương. Cái kết cuối cùng không c·hết thì cũng là sống không bằng c·hết.

Lỡ đâu bị biến thành một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế thì thật sự thà c·hết đi cho rồi.


Hết chương 38.

——————————

Chương 38: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (1)