Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 39: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (2)

Chương 39: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (2)


Chạy sao? Nhưng mà chạy đi đâu?

Hải An không có tự tin với thể lực của mình lắm. Dù sao cái mác mèo bệnh cũng không phải chỉ vì gương mặt cậu mà sinh ra.

Hơn cả nơi này lại là hẻm cụt. Sau lưng Hải An là tường mốc, lối ra duy nhất lại nằm ở bên phía cái bóng đen vừa nhào vô. Con hẻm chỉ rộng chưa tới hai mét, việc chạy vòng qua hắn ta có khác gì đang dâng mỡ lên miệng mèo?

Đôi mắt Hải An láo liên, cậu nhìn ngang nhìn dọc, nóng lòng tìm kiếm cơ hội thoát khốn.

Cái bóng đen tiếp tục lao đến và giơ mười ngón tay bầm đen bầm xanh đến trước mặt. Quờ quạng loạng xạ như người đang c·hết đ·uối.

Hải An khó nhọc né tránh không ngừng.

Cứ lùi lại như thế này cũng không phải là cách hay, sau lưng cậu là hẻm cụt đó. Chờ đến khi chạm tường thì cậu nên chào tạm biệt cuộc sống là vừa.

Trong lúc hơi phân tán lực chú ý để suy tính, cánh tay dài ngoằng trực tiếp nắm được vạt áo khoác. Giống như tốc độ mà nó thể hiện ra, những ngón tay teo tóp vậy mà lại nắm vô cùng chặt. Hải An nhăn mày, cậu né tránh cánh tay còn lại của bóng đen rồi chém mạnh con dao bấm xuống.

Phựt!

Kweeng!

Âm thanh bén nhọn vang lên như đặt dấu chấm hết cho vận mệnh. Cán dao vẫn bị nắm trong lòng bàn tay, nhưng lưỡi dao đã văng xa ra như tương lai bình yên tươi sáng của cậu.

— @#$&!

Hải An trợn mắt nghiến răng, không khí tràn vào phổi đè nén lại cảm giác muốn chửi thề.

Cậu cứng đờ cả người, nhưng theo bản năng đã nhanh chóng cởi áo khoác rồi quăng về phía cái bóng đen. Áo khoác dài theo quán tính quấn quanh đầu của hắn ta một vòng. Tầm mắt hắn bị áo khoác che khuất, Hải An nhân cơ hội chạy thụt mạng về phía đầu hẻm. Để kéo dài thêm chút thời gian, cậu đạp vào thắt lưng của bóng đen khiến hắn ngã nhào xuống nền xi măng cứng cáp cuối hẻm.

Âm thanh v·a c·hạm giòn giã vang lên.

Shhh…

Hải An suýt xoa một tiếng rồi co giò bỏ chạy.

Cổ họng của cái bóng đen vẫn tạo ra thứ âm thanh rên rỉ như ma gào quỷ khóc. Thân thể như con tôm khô giãy vài cái trên nền xi măng rồi lao nhanh về phía lưng của Hải An.

Khặc khặc.

Lưng áo ướt nhẹp mồ hôi dán sát vào bờ vai gầy gò. Tơ máu trong mắt căng phồng đỏ au, trực giác không ngừng réo lên liên hồi. Nhưng đã lỡ lao đi rồi thì làm sao có thể dừng lại? Cách duy nhất để khắc phục chỉ có thể là càng tăng thêm tốc độ thôi.

Cái bóng đen vồ hụt vào khoảng không sau lưng, Hải An còn chưa kịp thở phào thì cổ chân bỗng nhiên bị kéo giật lại.

!!!

Hải An bị mất đà chụp ếch xuống mặt đường. Cậu hoảng hốt vừa quay đầu vừa quẫy đạp liên tục hòng thoát ra.

Nhưng những ngón tay gầy guộc kia như cái còng sắt lạnh lẽo cứng cáp, đạp đến mức cổ chân bị kéo đau rát cũng không thể thoát được.

Áo khoác của Hải An che khuất một nửa gương mặt của bóng đen, hắn ta đang dựng cả ba chi còn lại lên như chân nhện. Con mắt lộ ra bên ngoài không có tiêu cự mà lom lom nhìn vào cổ chân cậu.

!!!!!—!

Tiếng chuông báo động kêu vang ầm ỉ trong tâm trí. Khuôn mặt Hải An thoắt cái tái nhợt, chân của cậu bị nhấc ngược lên. Rồi sau đó là bắp đùi, lưng, hai tay và cả đầu cũng rời khỏi mặt đất.

Cậu cứ như con chuột bị người nắm lấy đuôi, sống lưng không ngừng cong lại quặng mình trên không, quẫy đạp cào xé liên hồi. Cả cơ thể bị treo ngược khiến máu dồn hết xuống não, cảm xúc nhanh chóng phóng đại và dễ mất kiểm soát hơn bao giờ. Hải An nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, đập vội đập vã trong tiếng rên rỉ đục khàn cổ quái.

Đôi con ngươi co rút tới cực điểm, bóng dáng phản chiếu bên trong nó lúc này chỉ còn hình ảnh đảo ngược của cái bóng đen. Cái đầu của hắn ta ngửa ra sau như bị giật cổ, mỗi lần co giật, máu ở v·ết t·hương lại phụt mạnh hơn vài tia.

Bàn tay b·ị c·hém ban nãy cũng đã thấm đẫm dòng máu đen xì bẩn thỉu. Bàn tay đó vươn lên trong ánh mắt kinh hoàng của cậu. Ngay khi sắp nắm lấy cái cổ chân tự do còn lại. Hải An đã nhanh nhẹn né ra rồi đạp thẳng vào bụng hắn một cú.

Cú đạp trong hoàn cảnh và điều kiện tệ hại nên chả có bao nhiêu sức. Hải An còn cảm nhận rất rõ cái vùng bụng cứng cáp như sắt thép kia. Nhưng…

— Gì… gì vậy?

Hải An trố mắt nhìn bóng đen khựng lại, bàn tay giơ lên không trung cũng không cử động nữa. Tiếng rên rỉ hoàn toàn bị nghẹn mất. Hai quả cầu mắt lồi ra bên ngoài giật nảy theo tiếng tim đập.

Da lưng của Hải An rùng lên như bị chọc gậy băng. Cái lạnh chả rõ từ đâu xuất hiện bào mòn toàn cơ thể. Hải An nín thở, tâm trí nhạy bén của cậu như hư thoát trong một giây.

Cái bóng đen lúc này chẳng khác gì một món đồ chơi hỏng chui ra từ lâu đài ma quái. Hai mắt không còn tiêu cự lồi ra trợn ngược theo đúng nghĩa đen. Da thịt không rõ nguyên do mà lại teo tóp co rút thêm một vòng.

Bỗng dưng, Hải An dùng cả hai tay che lấy phần đầu, mặc kệ bản thân đang bị treo lơ lửng mà cong lưng gập người như con tê tê mỗi khi nguy hiểm ập đến. Song, sức lực của thiếu niên lại chả còn bao nhiêu, gồng hết sức cũng chỉ có thể che khuất tầm nhìn.

Một giây trước, âm thanh lách tách lọt vào tai.

Một giây sau, Hải An bị thả rơi, cả cơ thể đập xuống nền đất.

Bốc!

Tiếng động kỳ quái vang lên như sấm nổ.

Nhưng Hải An nhớ, cậu đã từng nghe thấy âm thanh này. So với lần đầu nghe, tiếng bốc này chân thật và thuần tuý hơn nhiều.

Âm thanh như có một quả bóng bị nén tới mức sụp đổ rồi nổ tung. Âm thanh đó phát ra ngay trước mặt cậu, không hề bị chia cắt bởi thời gian hay không gian.

Hải An đổ cả cơ thể xuống nền xi măng nhớp nháp gớm ghiếc.

Từ lúc bắt đầu, đôi mắt cậu chưa từng khép lấy một giây. Không gian trong mắt nhiễm một tầng sắc đỏ. Cả cơ thể như vượt qua mặt đất mà chìm vào một hồ nitơ lỏng, nó đông cứng trong màn đêm tĩnh mịch.

Phải hơn cả phút sau thì Hải An mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, cậu chậm rãi lấy xuống đôi tay đang ôm đầu và dựng cơ thể dậy.

Cái bóng đen quái dị đã không còn thấy đâu nữa, nhưng thà là hắn ta thật sự chỉ biến mất thì đỡ biết bao nhiêu. Song, hắn ta không còn thì trên mặt đất lúc này lại vương vãi thừa ra nhiều thứ khác.

Phải nói, Hải An chỉ đứng cách hắn còn chưa tới một cánh tay.

Dù dùng cả hai tay để ôm trọn lấy đầu, nhưng nhiêu đó cũng chỉ đủ để che chắn đi những bộ vị hiểm yếu. Mái tóc của Hải An xẹp xuống, đuôi tóc còn lỏng tỏng thứ dịch đỏ đỏ đen đen.

Cơn gió âm trầm lạnh băng thổi qua bên tai, kéo lên mùi máu gay mũi nồng nặc. Không gian chốc chốc bị ngưng đọng, Hải An gần như không muốn hít thở trong bầu không khí bẩn thỉu này nữa. Nhưng đôi môi lại mím chặt chẳng dám hé ra một khe, cậu sợ, sợ đầu lưỡi sẽ bỗng nhiên nếm được một vị gì đó kỳ lạ.

Máu ấm nóng và nhầy nhụa nhuộm đỏ gương mặt cậu. Dù không thể tự nhìn thấy mặt mình. Nhưng Hải An biết, cậu vẫn cảm nhận ra có vô số “thứ” đang lộm cộm bên trên, theo từng cái chớp mắt mà không ngừng xê dịch trượt xuống dưới cằm.

Hải An cúi mặt.

Cả cơ thể cậu bị tưới ướt nhẹp. Mùi tanh hôi đáng sợ theo từng ngụm không khí mà tràn vào khoang mũi cùng khoang miệng, giống như có nham thạch nóng chảy được rót vào vòm cổ, chảy một mạch xuống phổi rồi khuấy động từng tế bào.

Ngay khi phát hiện ra luồn dưỡng khí h·ôi t·hối kia sẽ dùng một cách thức nào đó để hoà trộn và thẩm thấu sâu vào cơ thể, dạ dày của Hải An nháy mắt cuộn trào. Cổ họng cậu râm ran ứ nghẹn vô cùng ngứa ngáy. Cậu cảm thấy có vị chua đắng đang không ngừng dâng lên. Hải An cố gồng chặt cổ họng rồi nuốt ngược cơn buồn nôn đang sắp phun trào.

Thiếu niên ngẩn người nhìn chòng chọc hai bàn tay bẩn của mình, xong lại vô thức nhìn về phía “hắn”. Theo cái nhìn đó, cậu cảm thấy trái tim như nhảy vọt lên họng, dạ dày không nhịn được lại co thắt, cơn buồn nôn khó khăn ép xuống lại muốn dâng lên.

Mọi vật đều bị bao phủ bởi sắc màu rùng rợn, dưới đất, trên nền, chồng chéo lên những tờ quảng cáo bị thời gian vò nát. Cái lạnh lần nữa ập xuống như búa tạ, gõ một cái vào sợi dây thần kinh đang căng hơn dây đàn.

Trên nền xi măng nhớp nháp là bàn tay, bàn chân, bắp chân, xương sườn vỡ nát, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g dưới bóng tối đỏ ngầu… Tất cả đều không còn lành lặn, đều không còn là một khối thống nhất hoàn chỉnh. Xung quanh vương vãi mấy mẩu be bé đỏ lòm nhầy nhụa, một ngón tay đen tím lẳng lặng nằm ngay kế bên chân Hải An.

Nếu không tận mắt chứng kiến thì có khi Hải An đã lầm tưởng nơi đây thành “bàn ăn” của một con dã thú. Khắp nơi đều là thịt băm xương vụn, tất cả đều bị xé nát đến tả tơi.

Một chữ “thảm” là không đủ hình dung hoàn cảnh này.


Hết chương 39.

——————————

Chương 39: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (2)