Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Trương Hoàng Lâm. (4)

Chương 4: Trương Hoàng Lâm. (4)


Gương mặt của Hoàng Lâm thế mà lại càng thêm bình tĩnh. Ánh mắt trầm thấp như một vị vua đang liếc ngang chiến trường.

“Mở —— lĩnh vực!!!” - Giọng nói hào hùng của đội phó vang lên. Cả nhóm đều lấy hành động của Hoàng Lâm làm tín hiệu bắt đầu.

*(Lĩnh vực hay kỹ năng lĩnh vực: Một kỹ năng cá nhân hoặc cộng hưởng, tạo ra một không gian chuyên dụng đề cao sức mạnh và lợi thế của người hoặc những người cùng thi triển.)

Một nhát kiếm đổi một mạng, một bước chân là một lần chém nát thân hình đối phương. Một khởi đầu quá hoàn hảo để củng cố thêm nhuệ khí cho chiến trường.

Con thủ lĩnh cũng không chịu nhường nhịn, nó gào thét lên như đang thể hiện sự phẫn nộ. Cái cơ thể như một quả núi nhỏ bắt đầu ầm ầm di chuyển về phía Hoàng Lâm.

Trời đất run rẩy, không gian bị giằng xé, những giọt mưa đọng trên mặt đất bị giẫm đến bắn ngược lên lại không trung. Chiếc rìu bán nguyệt xuất hiện rồi giáng xuống mặt đất nơi Hoàng Lâm một khắc trước còn đang đứng tại.

Cứ như một viên thiên thạch bị người ta chọi đi, lưỡi rìu đó dù đã han gỉ nhưng sát thương mà nó gây ra thật không thể xem thường.

Song, mạnh thì đã sao? Sát thương lớn thì đã sao? Nếu không thể chạm vào người của đối thủ thì tất cả đều là vô dụng.

Màn khói bụi văng lên tứ phương nhanh chóng bị vô số hạt mưa dập tắt. Hoàng Lâm nhẹ nhàng búng người lên cao để né tránh cú tấn công như trời giáng đó. Cậu thanh niên đáp thẳng lên đầu rìu khiến lưỡi rìu càng mắc kẹt sâu hơn vào trong lòng đất.

Tận dụng vài giây ngắn ngủi, Hoàng Lâm lao đến và cắt một vệt dài lên ngực của quái vật. Nhưng quái vật da dày thịt béo, lưỡi kiếm của Hoàng Lâm chỉ có thể cắt ra một vết thương nông.

Chiếc rìu được rút ra khỏi mặt đất, tiếng rống của con quái vật càng trở nên khát máu và điên cuồng hơn. Nhưng vẫn như lần đầu, lưỡi rìu đó hoàn toàn không thể chạm tới cơ thể của cậu thanh niên dù chỉ một tấc.

Hoàng Lâm cứ như con dế nhỏ. Cậu búng chân nhảy sang phải để tránh né rồi lại búng chân nhảy sang trái để phản đòn. Cơ thể cậu linh hoạt như không có lấy một điểm căng thẳng.

Rốt cuộc phải rèn luyện suốt bao lâu thì con người ta mới cảm nhận được sự hoà hợp trong từng múi cơ từng thớ thịt?

Phải biết Hoàng Lâm năm nay chỉ mới hai mươi tuổi thôi. Nhưng khi nhìn vào thứ sức mạnh mà cậu đang phô diễn, những người quan sát ở Quảng trường chỉ có thể thầm hô hai chữ “thiên tài”.


“Thằng nhóc đó từ chối tất cả lời mời gia nhập đội và tập đoàn?” - Tên trợ lý âm thầm lướt mắt nhìn vị chủ nhân với bộ suit trắng vừa lên tiếng.

“Vâng…” - Gã đáp.

Vị chủ nhân: “Kể cả tập đoàn của chúng ta?”

Khóe miệng của gã trợ lý mấp máy như đang muốn lên tiếng thanh minh, nhưng không biết là nhớ tới thứ gì mà gã chỉ đành bất lực gật đầu: “Vâng… kể cả tập đoàn của chúng ta.”

Vị chủ nhân: “Tch… vô dụng. Nếu đã không thể dụ dỗ được thì phải biết đường mà lấy dây ra xích cổ nó lại chứ!? Nhìn nó đi long nhong bên ngoài như thế mà ngươi không thấy chướng mắt sao? Còn nếu cả xích cổ cũng không thuần hoá nó được thì… cứ g·i·ế·t thôi. C·h·ế·t vài lần là sẽ tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời.”

Lời nói nhẹ nhàng nhưng khát máu của vị chủ nhân kia khiến nội tâm của gã trợ lý chốc chốc trầm mặc. Nhưng gã ta cũng chẳng dám chậm trễ trả lời: “Tôi hiểu rồi thưa ngài…”


Quay lại với cuộc chiến, mọi thứ vẫn đang diễn ra rất kịch liệt. Một nhóm từ hai đến ba người đang hợp sức để đối phó một con quái thú.

Bọn họ không giống như Hoàng Lâm, bọn họ không có sức mạnh để kiêu ngạo rồi lấy một chọi một như cậu. Càng không có đủ tự tin để hạ một kiếm là g·i·ế·t một mạng.

Hoàng Lâm là một cái gì đó rất phi phàm. Cậu ta vượt qua nhận thức của một con người bình thường. Hào quang mà cậu toả ra là quá đủ để đè bẹp mọi cá nhân khác cùng thế hệ…

Chiến trường vô cùng tàn khốc, máu me vương vãi khắp nơi. Số lượng quái vật đang ngày càng giảm. Song, những tiếng gầm thét vẫn cứ vang lên theo từng giây từng phút.

Chiếc rìu bán nguyệt lại trầm sâu hơn vào luồng sát khí. Nó cứ vung lên như không có hồi kết, nó cứ chém tới như không có giới hạn.

Con mắt khổng lồ duy nhất của quái vật hằn lên gân máu. Có vẻ như nó đã hoàn toàn bị tình huống hiện tại chọc cho nổi khùng. Tộc đàn của nó đang không ngừng ngã xuống. Mùi máu đặc trưng như chiếm trọn cả không gian.

Bắt giặc là phải bắt vua trước, đó không phải là một suy nghĩ chỉ xuất hiện trong xã hội loài người, mà nó còn xuất hiện trong bản năng của những loài thú hoang dã.

Đó là lý do mà thứ một mắt này đã ngay lập tức lao vào Hoàng Lâm khi cuộc chiến bắt đầu. Nhưng bây giờ nó lại cảm thấy một chút chần chừ trong mỗi lần hành động.

Chênh lệch quá lớn.

Nó không hiểu thứ con người đáng khinh trước mặt này tại sao lại chỉ nhảy nhót đùa giỡn xung quanh. Nó cảm thấy bực bội, nó nhận ra vị trí thủ lĩnh của nó đang bị khinh thường. Nhưng nó không thể xoay chuyển tình huống, nó không có đủ sức mạnh để cắm lưỡi rìu vào cơ thể của Hoàng Lâm.

Bộ ngực của con quái vật bây giờ hoàn toàn nhuộm trong máu. Ngược lại thì gương mặt của Hoàng Lâm vẫn cứ thong thả như lúc bắt đầu.

Nếu được lựa chọn thì Hoàng Lâm cũng không muốn dây dưa như thế này đâu. Hơn ai khác, cậu thanh niên là người hiểu rõ sức mạnh của mình nhất. Sức mạnh của cậu trong tình huống này sẽ áp đảo đến mức chỉ cần vài chục giây là mọi chuyện liền kết thúc.

Ấy vậy mà cái hoàn cảnh này lại kéo dài gần hai mươi phút rồi… Đó còn không phải là vì cái lũ người đang đứng ở mọi nơi và dõi mắt theo sao?

Hoàng Lâm lia nhanh cặp mắt qua những thiết bị ghi hình được lắp đặt sẵn từ trước, nhìn thấy mấy thứ đó khiến tâm trí của cậu không kìm được tiếng thở dài.

Mạnh mẽ thì tốt đó, nhưng cậu vẫn còn cần phải kiếm tiền nha…

Hơn nữa Hoàng Lâm cũng không muốn cơ thể con quái vật thủ lĩnh này có quá nhiều hư tổn. Mặc dù bây giờ cơ thể đó vẫn còn đang hung hăng chạy loạn rồi vung rìu. Nhưng trong mắt Hoàng Lâm thì nó đã sớm biến thành một núi tiền giấy cùng vàng thỏi.

Lũ tập đoàn sẽ trả bao nhiêu cho cái tròng mắt khổng lồ đó? Phụ kiện, vũ khí, vật phẩm siêu nhiên được chế tác từ con mắt đó sẽ có giá không nhỏ đâu.

Cả những cái răng kia cũng không tầm thường. Đính nó lên những bộ giáp sẽ có thể tăng thêm một phần sát thương. Còn không thì gia công chế tạo đ·ạ·n, đ·ạ·n s·ú·n·g trường, đ·ạ·n ghém hoặc tệ lắm là làm đầu mũi tên.

Khung xương nguyên vẹn lại càng thêm đắt giá. Có thể bán cho các xưởng vũ khí để chế tạo giáp. Nung chảy hoặc tán nhuyễn để gia tăng độ cứng cho vật liệu.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Giao cho các viện nghiên cứu hoặc bệnh viện sẽ khiến sau này cứu giúp được rất nhiều người.

Nếu có thể giữ được cả thi thể không vượt quá 10% hư tổn thì giấc mơ trở thành phú hào trong vòng một đêm ngắn ngủi không còn là điều xa vời…

Hoàng Lâm đang cố gắng vắt kiệt sức lực của con quái vật bằng cách để nó mất một lượng máu lớn. Đây là phương pháp hoàn mỹ nhất rồi. Nhưng suy cho cùng thì thứ đã sống sót qua hàng trăm trận chiến như nó không phải một sự tồn tại muốn nắm là nắm muốn thả là thả.

Lưỡi rìu một lần nữa vồ hụt vào cơn mưa. Nhưng dường như con quái vật thủ lĩnh này cũng không còn cảm thấy bất ngờ lắm. Thay vì tiếp tục lao đến Hoàng Lâm với cơ thể máu me đầm đìa thì nó đã lựa chọn quay đầu để tiếp viện cho tộc đàn.


Hết chương 4.

——————————

Chương 4: Trương Hoàng Lâm. (4)