Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 5: Trương Hoàng Lâm. (5)
Hoàng Lâm đã lơ là, cậu chưa từng mất cảnh giác khi đối đầu với sức mạnh của nó nhưng cậu đã vì định kiến mà xem nhẹ cái trí khôn của con quái vật sở hữu. Cậu đã quên mất, con quái vật một mắt kia là một cá thể đã học tập và bắt chước con người.
Con thủ lĩnh quay đầu, nó dồn hết sức vào cơ bắp ở chân và phóng đi như một mũi tên đến vị trí của chiến trường khác. Những thành viên trong đội bị bất ngờ, bọn họ không kịp phản ứng. Vì Hoàng Lâm đang ở đây mà, cần gì phải căng cứng tâm thần khi có một người phi phàm như thế đang có mặt ở đây?
Đáng tiếc, đó là một suy nghĩ sai lầm phải trả giá bằng cả tính mạng.
Chiếc rìu bán nguyệt với khí thế như chẻ tre. Uy lực mà nó toả ra khiến lý trí của thành viên đó chợt ngừng hoạt động.
Những tiếng gió rít lên như đang sợ hãi la hét.
Tầm mắt của thành viên đó hoàn toàn bị bao phủ bởi lưỡi rìu. Lưỡi rìu đã thay thế cả bầu trời, lưỡi rìu đã đập nát cơ thể của cậu ta như đập một quả cà chua mềm oặt.
Oành!
Mặt đất nổ tung, một cái hố sâu đỏ lòm xuất hiện chỉ trong chớp mắt. Máu hoà với những giọt mưa thấm vào trong đất. Mùi tanh tưởi mang theo sự ám ảnh len lỏi vào không gian.
Khung cảnh này có biết bao nhiêu kh·iếp đảm? Khung cảnh này có biết bao nhiêu thất kinh?
Sự kinh hoàng giáng lâm chiến trường như một cơn ác mộng. Những đôi mắt nhìn thấy khung cảnh đó, chúng cứ như đã rơi vào tình trạng hư hỏng. Chúng thu nhận tất cả mọi chi tiết từ thực tại nhưng lại từ chối xử lý và truyền đạt thông tin đến với bộ não.
Máu nhỏ giọt từ lưỡi rìu xuống mặt đất; trong cơn mưa, âm thanh tí tách đó nhỏ tới mức không đáng kể nhưng lại bị phóng đại vô số lần trong tâm trí của mỗi người.
Mùi máu tanh một lần nữa bao trùm cả chiến trường. Nhưng khác với lúc đầu, đội của Hoàng Lâm đã không còn tâm trạng thả lỏng khi ngửi thấy nó nữa. Da đầu của mỗi người đều tê lên, gương mặt họ trở nên căng cứng đến mức khí huyết khó lòng lưu thông.
Quảng trường đô thị lúc này là một mảnh tĩnh mịch. Những đứa trẻ không kiềm được lại cơ thể mình mà run lên bần bật. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức công nghệ ghi hình cũng không kịp làm mờ.
Đến khi lớp mosaic xuất hiện thì cảnh tượng đó đã hằn sâu vào tâm trí của những người dõi theo. Vô số người có ảo tưởng rằng máu dường như đã văng đến trên gương mặt họ. Thì ra bọn họ đã vì những đoạn ghi hình có sắp xếp kia mà quên mất sự tàn khốc của hoang dã.
Đoàn người ở quảng trường lúc này khó mà sắp xếp lại toàn bộ những suy nghĩ. Hay nói đúng hơn là tâm trí họ đã bị chấn nh·iếp đến mức trì trệ.
Và những thành viên đang chiến đấu trên màn hình chiếu kia cũng thế.
Con người khi đối mặt với sự kinh hoàng cùng hoảng loạn thì phần lớn đều sẽ mất đi khả năng tư duy. Họ sẽ hoàn toàn rơi vào trạng thái c·hết lặng…
Sau khi kết liễu một sinh mạng, con Cyclops thủ lĩnh cũng không hề ngơi tay, nó nheo con mắt đã nhiễm máu nhìn Hoàng Lâm như đang chế giễu. Tiếng gào rú khà khà phát ra như một tiếng cười cuồng loạn.
Trên chiến trường này, Hoàng Lâm là người mạnh mẽ nhất. Đến cả nó, với một trí khôn khiếm khuyết cũng nhận ra điều đó mà. Nhưng đâu có nghĩa là cá nhân nào cũng được như Hoàng Lâm?
Con thủ lĩnh yếu hơn Hoàng Lâm chứ không có nghĩa là nó yếu.
Tim của những người đang dõi theo bỗng dưng thắt lại. Bầu trời trong tích tắc trở nên ảm đạm hẳn. Dưới làn gió nóng hổi nhưng dòng người lại không nhịn được cái rét run.
Dẫu vậy mọi thứ cũng sẽ không chờ đợi họ bình tâm lại rồi mới tiếp diễn. Con quái vật một mắt tiếp tục lựa chọn mục tiêu tiếp theo. Nó sẽ không ngu ngốc đứng ở dưới lưỡi kiếm của Hoàng Lâm một lần nữa.
Tiếng sấm nổ vang trên bầu trời.
Một thành viên ở gần chạm mắt với gương mặt khủng bố như quỷ đó. Không còn mang vẻ nực cười lúc ban đầu, gương mặt đó chính xác là của quỷ dữ.
Tay cầm rìu của con thủ lĩnh căng lên, nó như dồn hết cả máu thịt rồi chém tới. Lưỡi rìu han gỉ không hề bén, nhưng sức mạnh cơ bắp của con quái vật là đủ để lấp đầy lỗ hổng kia.
Lại một v·ụ n·ổ khác làm không gian rung động như sắp sụp đổ. Cơ thể của thành viên xấu số thứ hai bị bổ đôi như một miếng đậu phụ.
Những giọt nước vẩn đục trượt dài trên gương mặt méo mó của Hoàng Lâm. Đôi mắt cậu dưới cơn mưa đã hoàn toàn hoá đỏ: “CÒN ĐỨNG ĐÓ!!?”
Tới lúc này thì những người xung quanh mới choàng tỉnh. Bọn họ đã mất cảnh giác ngay trên chiến trường, bọn họ đã ỷ lại và coi thường quy mô của cuộc chiến.
Thật tệ, phải dùng đến tận hai mạng sống mới đổi lấy được sự thức tỉnh lúc này.
Lưỡi rìu đã triệt để bị nhuốm đỏ. Từng phiến đất đá trực tiếp bị nện nát bấy, nước mưa đọng lại bên trong phản chiếu hình ảnh bầu trời với những đám mây đen kịt. Khói bụi và bùn đất nhấc lên theo từng chuyển động của con quái vật.
Con thủ lĩnh kia đang tận lực né tránh đụng độ với Hoàng Lâm. Nhưng nó đi đến đâu thì lại có t·hương v·ong xuất hiện đến đó. Ánh mắt của Hoàng Lâm nhìn nó với sự phẫn nộ.
Đây có phải là tình huống mà con thủ lĩnh đã trải qua ban đầu?
Lưỡi rìu bán nguyệt kia trong mắt của những thành viên thì có khác gì lưỡi hái tử thần đâu? Một lần vung lên là một sinh mạng lại sắp được gặt hái.
Thậm chí nó còn tàn khốc hơn hành động của Hoàng Lâm đã thể hiện. Ít ra thì vết chém của Hoàng Lâm rất ngọt và chuẩn xác. Còn nếu rơi vào bên dưới lưỡi rìu kia thì có là thân xác của ai cũng chẳng thể toàn vẹn.
Trán của Hoàng Lâm bắt đầu nổi gân xanh. Dù cậu không thân thiết với mấy người kia lắm nhưng bọn họ là con người, là cùng sống trong một xã hội. Chỉ nhiêu đó thôi là đã khiến sát khí dấy lên muốn thông trời.
Hoàng Lâm dồn hết cả mana vào đôi chân; phải cản lại; phải chặn đầu. Ghi hình ghi hiết gì đó cậu không quan tâm nữa. N·ộ·i· ·t·ạ·n·g, xương trắng gì đó cũng chẳng còn thèm. Bây giờ, chỉ có ngay lập tức chém c·hết cái thứ gớm ghiếc đó mới có thể khiến cậu bình tâm lại.
Con quái vật thật ra chẳng có tuyệt chiêu gì ghê gớm, thứ nó có chỉ là một mớ cơ bắp vô tri. Lưỡi rìu lần nữa được vung qua khỏi đầu. Nó nhắm thật chuẩn xác vào thứ con người nhỏ bé đang run rẩy.
Giáng xuống!
Mặt đất truyền đến t·iếng n·ổ vang, cuồng phong nổi lên tán loạn. Cát bụi mù mịt che phủ không gian, nó khiến quần áo của những người xung quanh phải phấp phới.
Đó là một sức mạnh khủng kh·iếp đến mức nào? Chỉ với mỗi cơ bắp đơn thuần đã gây ra vô số hố sâu.
Nghĩ lại thì, đâu phải tự nhiên mà nó lại trở thành con thủ lĩnh? Các vết sẹo trên cơ thể nó cũng đâu phải là giả đâu?
Nhưng bởi vì hào quang của Hoàng Lâm mà tất cả sự khủng bố đó đã bị che mờ. Giờ, khi bức màn được kéo lên thì không một ai có thể chống đỡ nổi.
Khói bụi đang lắng xuống và mọi người có thể nghe ra những âm thanh rên rỉ giữa trung tâm v·ụ n·ổ. Thành viên đó đã mặt cắt không còn một giọt máu, cậu ta ngồi bệt trên nền đất với hai hàm răng đang va vào nhau lập cập. Trước mặt cậu, là tấm lưng mà tất cả mọi người đều đã từng nhìn thấy vô số lần.
…
Hết chương 5.
——————————