Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 40: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (3)
Khác hoàn toàn với lúc xem đoạn ghi hình, mọi thứ đều vô cùng chân thực, máu ban đầu còn ấm nóng đang dần bị cơn gió lạnh thấu xương bão hoà.
Song, những thứ trên cũng chỉ là một phần của nỗi kh·iếp đảm. Đóng vai trò lớn nhất vẫn là cái đầu lâu nát hơn nửa be bét óc trắng đang lăn lóc ở không xa.
Thịch.
Tim Hải An trễ hẳn một nhịp. Giờ thì cậu đã hiểu vì sao có nhiều t·ội p·hạm sau khi g·iết người đã thật sự hoá điên.
Hải An biết bản thân không giống lũ t·ội p·hạm máu lạnh đó, nhưng hiệu ứng cuối cùng nhận được của cậu và đám người đó lại giống nhau.
Đó là bởi vì biểu cảm của n·gười c·hết.
Chỉ cần không phải thuộc loại biến thái phản xã hội thì biểu cảm của n·ạn n·hân sẽ luôn trở thành sự trả thù yên lặng nhất.
Biểu tình của cái đầu lâu kia lúc này quả thực là một “bức tranh” khó quên mà…
“Oaaa-a. Quả là trải nghiệm đặc biệt hiếm có!”
Trạng thái kinh hồn bạt vía của Hải An bị câu cảm khái tới từ Tuế đánh cho gãy rụng. Cậu giật mình quay đầu nhìn về nơi có cái áo khoác đang nằm. Tuế từ lúc đầu vẫn luôn nằm trong túi cái áo mà cậu đã quăng đi. Ánh mắt hả hê của nó lúc này hẳn là đang muốn trả thù đây mà. Tuế bám lên vị trí còn khô thoáng trên người của thiếu niên, không ngừng trả đũa mỉa móc vài câu.
Đôi mắt đen thuần của Hải An tới bây giờ mới có thể giãn ra thả lỏng. Cậu chẳng ngại ngùng dùng lòng bàn tay đang nhiễm đầy máu vuốt đi mấy thứ dơ bẩn trên mặt, lắc lắc rủ sạch chúng trên mớ tóc tai. Khuôn mặt vẫn vương mấy nét căng thẳng lúc này lại gây cho người ta cảm giác b·ạo l·ực vô cùng.
Chất giọng thiếu niên không còn gợn ra xíu cảm xúc kinh hãi hay hoảng sợ: “Đêm nay, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi…”
Tuế nằm trên vai của Hải An. Bộ lông đỏ hoe của nó thật sự rất hợp với khung cảnh máu me này. Đôi mắt xanh táo liếc một vòng rồi dừng lại trên gương mặt hờ hững của cậu: “Hết sợ rồi à?”
Hải An nhún vai, không phủ nhận: “Hoảng sợ là một phản ứng sinh lý của con người.”
Nhưng việc lấy lại được vẻ tỉnh táo ngay giữa nỗi sợ thì chẳng phải cứ muốn là thành công.
Tuế đương nhiên là rất rõ ràng vấn đề đó, ánh mắt nó nhìn Hải An trộn lẫn thêm vài phần tán thưởng: “Bây giờ ngươi sẽ đi báo án sao?”
Hải An nghe thấy câu hỏi đó mà trầm tư, cậu nhìn một lượt thân thể mình rồi thở dài mệt mỏi. Do ban nãy còn bị choáng ngợp bởi khung cảnh máu me. Nhưng giờ đây, khi tâm trí đã ổn định lại, theo từng cái di chuyển mà làn da ở tay chân cùng vùng bụng đều nhốn nháo nhức nhối.
Vụ “nổ” ban nãy đã khiến toàn thân Hải An bị trầy xước rất nhiều. Khi nghĩ đến những thứ bắn ra có thể làm cậu b·ị t·hương thì gương mặt trầm tĩnh lại không thể không méo mó đầy vẻ ghét bỏ.
Hải An mang Tuế đến trước cửa nhà, lạch cạch mở khoá: “Vào bếp lấy cho tao cái bọc rác đen. Cái đã mở gần thùng rác ấy.”
Tuế ngẩn người, nó không ngờ tới việc bản thân còn có ngày bị mang đi sai vặt. Nhưng nó chưa kịp phản bác thì Hải An đã bồi thêm một câu: “Lấy xong thì tao trả lời.”
Tuế: “……”
— Còn chưa có tới một tuần!!
Ngoài những con người mà Tuế gọi là “ông” và “mẹ” ra, thì Hải An là loài hai chân đầu tiên nhận thức được một phần tính cách mấu chốt của nó. Mà thời gian cả hai gặp nhau mới bao lâu? Còn chưa có đủ một tuần đâu.
Bản tính tò mò của Tuế cực kỳ lớn, dù mục đích là học hỏi hay chỉ để thỏa mãn nhất thời thì nó vẫn luôn hỏi rất nhiều, hỏi tới phát nản, hỏi tới phát ngán, hỏi tới phát phiền!
Song, nó lại không thích việc bản thân bị người khác tra hỏi, dù là câu đơn giản hay là câu phức tạp, nó đều sẽ đáp trả lại bằng thái độ gay gắt nhất. Còn về việc nó có trả lời hay không thì phải xem liệu hôm đó trời đẹp hay xấu…
Tuế cắn chiếc bọc đen rồi lôi ra tới cửa, nó nhìn Hải An với ánh mắt vô cùng bất mãn.
— Từ lúc mở mắt ra, ta còn chưa từng bị ai sai vặt đâu!!
Hải An như hiểu được suy nghĩ của nó, cậu hừ ra một tiếng cười thầm. Tâm tư còn chút căng thẳng theo đó cũng triệt để hoá giải. Hải An không nhanh không chậm đưa cho Tuế “thù lao”: “Không thể báo án.”
Tuế làm sao có thể hài lòng chỉ với bốn từ đó? Nó lại gặng hỏi: “Tại sao không?”
“Lăn cái đầu kia lại đây.” - Hải An nhìn Tuế, hất cằm ra hiệu.
Tuế: “……”
Hải An bình thản nhướng mày: “Không đi? Không cần nghe giải thích nữa à?”
Tuế mắt lớn mắt nhỏ trừng Hải An, nhưng cuối cùng nó vẫn đi lăn cái đầu lâu nát be bét về. Hải An túm chặt lấy phần tóc tai còn nguyên vẹn, bỏ cái đầu lâu vào bọc đen, cậu nói: “Không báo án bởi vì sẽ không có kết quả, nhưng quá trình thì rất phiền phức, có khi còn ảnh hưởng tới mấy người trong hội.”
“Làm sao ngươi biết không có kết quả? Đã thử qua à?” - Tuế nghi ngờ.
“Đại khái thế…” - Hải An vu vơ nói rồi chẳng ừ hử thêm một từ, cậu chậm rãi bóc từng mẫu thịt vụn bỏ vào trong bao. Đôi khi còn dừng lại chăm chú nhìn phần cẳng tay cẳng chân hơi nguyên vẹn.
Lúc nãy vì lực chú ý không thể không phân tán nên Hải An đã cho rằng màu máu đỏ bầm của cái bóng đen là do bóng tối dày đặc xung quanh nhuộm xuống.
Nhưng bây giờ xem ra không phải thế rồi.
Huyết sắc tố của hắn ta rõ ràng là đậm màu hơn trạng thái của người bình thường. Một màu đỏ thẫm còn có xu hướng chuyển đen.
Khi máu thoát khỏi cơ thể sẽ từ màu sáng chuyển sang màu nâu sẫm do quá trình oxy hóa, nhưng quá trình hồng cầu tự oxy hóa sẽ không diễn ra nhanh tới mức như vậy.
Hải An bất giác nhíu mày.
— C·hết chỉ làm ngưng vận động tuần hoàn màu.
— Nó sẽ không ảnh hưởng tới nồng độ hồng cầu đang ở dạng bão hoà.
Nhưng khi nhìn vào thực tại, trong đầu Hải An lại xuất hiện một suy nghĩ, có khi hồng cầu trong máu đã bị phá huỷ trước cả lúc chúng trào ra khỏi cơ thể. Hồng cầu bị phá huỷ, nồng độ hemoglobin và oxy vô cùng thấp, nó khiến máu trong động mạch mất đi màu đỏ tươi và trong tĩnh mạch dần hoá đen.
Hải An cần nhiều manh mối hơn để tiếp tục suy đoán, nhưng bộ phận quan trọng nhất - quả tim đã chia năm, sẻ bảy, nổ tung không thể tìm ra được một dấu vết nào.
Tuế không để ý thấy vẻ mặt đăm chiêu của Hải An, nó lên tiếng mỉa mai cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu: “Bây giờ ngươi còn đi “ngắm” nó? Sợ bản thân nhớ chưa đủ kỹ à?”
Hải An hồi hồn, cậu tiếp tục bốc lên một ngón tay đứt khác, mặt không đổi sắc bỏ nó vào bao rác đen: “Nhìn nhiều một chút thì khi gặp ác mộng sẽ bớt sợ.” - Thiếu niên tìm đại một cái cớ, thong dong đáp lời rồi cũng gạt bỏ những vấn đề trong đầu sang một bên.
Tuế nghe thấy Hải An trả lời, nhân lúc sự chú ý của cậu vẫn còn chưa tan, nó hỏi thêm: “Lúc nãy tại sao ngươi không vào nhà? Nếu ngươi vào nhà thì có khi đã tránh được chuyện này.”
Hải An: “Vậy trường hợp không tránh được đâu?”
Tuế không chần chờ đáp: “Ở trong nhà vẫn là thế mạnh của ngươi, dụng cụ gây sát thương cao đều có đủ. Ngươi có khi cũng không phải chật vật như thế này.”
Trong nhà và ngoài đường chỉ khác nhau ở diện tích không gian. Song, suy cho cùng thì Hải An cũng đã chẳng chạy thoát, vậy nên lời Tuế nói xem chừng cũng rất hợp tình hợp lý. Ít ra nếu ở trong nhà, vào thời điểm gãy lưỡi dao, Hải An cũng sẽ không hoảng loạn như thế.
Hải An lắc đầu, hai tay không hề dừng lại, cậu điềm nhiên nói: “Nhưng dọn nguyên một căn nhà sẽ rất phiền. Không bằng cứ gây chuyện bên ngoài, chỉ cần dội vài gáo nước là xong.”
Tuế cạn lời: “……”
— Sao ngươi không nằm c·hết ngay tại đây luôn đi?
— Khỏi phải dọn gì cả!
…
Hết chương 40.
——————————