Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 41: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (4)

Chương 41: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (4)


Sau khi thu dọn phần lớn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cùng xương, Hải An cởi áo thun đã loang máu đỏ ném sang một bên, hai ống quần xắn đến tận đùi, đôi giày cũng chẳng thể mang tiếp. Cậu cẩn thận rón rén đi vào nhà tắm rồi ngồi xổm lục tung cái tủ nhỏ bên dưới bồn rửa tay.

Hộc tủ lâu ngày toàn mùi ẩm mốc vô cùng gay mũi, mấy con gián bé xíu chạy loạn ra khỏi khe tường bị Hải An đập c·hết tươi ngay tại chỗ. Cậu lôi ra từ trong góc vài bình nhựa lớn ít khi sử dụng, thân bình không có nhãn mác, thương hiệu hay tên dung dịch được đựng bên trong.

Tuế khịt khịt mũi, giọng nói mang theo nghi hoặc gào to: “Mùi này là amoniac? Sao ngươi lại đi trữ một lượng lớn amoniac trong nhà!??”

Hải An hơi bất ngờ, nhưng cậu không trả lời lại mà chỉ lên tiếng đùa giỡn: “Ồ… nhận ra à. Mày cũng tích cực học tập quá nhỉ?”

Tuế ưỡn ngực: “Đó là điều đương nhiên. Nhưng ta đang hỏi lý do ngươi trữ amoniac mà?”

Hải An lấy ra tổng cộng hai bình nhựa lớn, mỗi tay cầm một bình: “Nếu mày có thể bưng được một thùng nước sạch ra ngoài thì tao sẽ trả lời.” - Nói rồi cậu quay người bỏ đi, cậu không muốn ngồi lâu giữa nhà trong cái bộ dạng lôi thôi bê bết như thế này.

— Đây là khinh thường sinh vật không có tay à?

Tuế nhìn bóng lưng Hải An đi ra khỏi nhà tắm, lại nhìn cái thùng nước được tái chế từ thùng sơn, oán giận đầy bụng.

Một cái thùng nước có thể chứa được hơn cả trăm nó đó!

Kêu nó bưng ra ngoài bằng niềm tin và tín ngưỡng à?

Quả nhiên, một ngày nếu không chọc tức nó thì Hải An sẽ ngủ không ngon mà.


Sau vài tiếng loay hoay chà rửa, dội nước, khử mùi. Mảnh đất chật hẹp trước cửa nhà của Hải An cũng đã khôi phục về trạng thái vốn có… Không, phải là sạch sẽ hơn cả trạng thái vốn có mới đúng. Mặc dù mùi hoá chất vẫn còn nồng nhưng nó rồi cũng sẽ sớm tan đi.

“Sao ta có cảm giác như ngươi rất thành thạo công việc này.” - Tuế nhìn khắp con hẻm đã gọn gàng, nó nghi ngờ nói.

Hải An: “Đúng rồi, năm nào mà chả làm vài chục lần.”

Cậu nháy mắt bật cười khi nhìn ra bộ lông đỏ của Tuế khẽ run lên.

Hải An thật sự rất quen với công việc dọn dẹp sàn nhà đầy máu như thế này. Dẫu sao thì lũ choai choai ở hội có lúc nào là chịu ngồi yên đâu. Mỗi khi nhàm chán là bọn họ lại ra ngoài gây chuyện rồi lê lết về trây máu khắp quán. Xử lý vài lần rồi cũng thành quen.

Song, dọn rửa với quy mô lớn như thế này thì đây vẫn là lần đầu tiên Hải An được trải nghiệm. Thiếu niên nhẹ nhõm vươn vai bẻ lưng, cuối cùng thì cũng đã có thể bước vào nhà để tẩy rửa cơ thể.

Tuế đang an ổn nằm trên quả đầu rối bời của cậu, nó nhìn đống bọc đen lớn đang chất cao ở góc tường: “Ngươi cứ để vậy à? Không sợ có người phát hiện sao?”

Hải An theo lời Tuế nói cũng nhìn về núi bọc rác lớn, cậu không kiềm được ngáp một cái, chất giọng trở nên ngọng nghịu lười biếng vô cùng: “Có một cái xác thôi mà, không cần nghĩ nhiều.”

Tuế nghe hiểu mà như không hiểu: “……”

— Trọng tâm là ở chữ “một”?

— Hay… là ở chữ “xác”??

Hải An thả một câu nửa đùa nửa thật rồi thả lỏng vai lưng bước vào nhà, cậu dứt khoát không thèm quan tâm đến Tuế đang lảm nhảm nữa.


Thời gian cho ca làm việc thứ hai đã sớm bắt đầu. Hải An mang gương mặt phờ phạc đi vào trong quán. Anh Lê từ trong quầy nhìn ra, biểu tình vô cùng hoang mang.

“Nay tới trễ —— thế?” - Nhìn sắc mặt như sắp c·h·ế·t tới nơi của Hải An khiến lời muốn nói ra khỏi miệng của anh Lê trở nên ngập ngừng.

“Em ngủ quên…” - Hải An đấu tranh với hai hàng mí mắt sắp sụp, cậu thều thào đáp.

Tuế nằm trong túi áo nghe thấy, nó hừ một tiếng mũi đầy khinh thường.

— Hẳn là ngủ quên.

Hải An từ cuối ca đầu tiên cho đến giờ vẫn chưa có một giây được đặt lưng nằm nghỉ, cơm tối cũng chưa có kịp bỏ vào miệng đâu. Nghĩ đến bản thân còn cần phải đứng thêm mấy tiếng đồng hồ, gương mặt cậu thật sự là cười không nổi.

Anh Lê chớp chớp mắt rồi lại nhìn sắc mặt Hải An thêm vài lần: “Nhìn mặt em cứ như là chưa ngủ đủ ấy.”

Hải An chỉ hơ hơ cười, cậu lúc này không còn tí sức lực nào để hùa theo anh nói chuyện.

Nhớ đến đợt anh Nghĩa ghé thăm quán vài ngày trước, anh Lê tích tắc nổi hết cả da gà.

— Lỡ mà để ông Nghĩa gặp thằng nhóc trong tình trạng này chắc ổng cạo đầu mình luôn quá.

Anh Lê đánh cái rùng mình, kinh hãi nói: “Nay anh ở lại quán, em ngồi chút rồi về nghỉ đi.”

Hải An không từ chối, cậu gật đầu đáp lại vài tiếng biểu thị cảm ơn rồi uể oải đi tới vị trí trong quầy. Đứng tại chỗ loay hoay vài phút, hệt như cảm ứng được điều gì đó, cậu ngẩng đầu, bình thản đối diện ánh mắt đang quan sát mình chằm chọc.

Vị khách an tĩnh thường ngồi ở trong góc tối của quán; nam trung niên với ly Bloody Mary đỏ au; dù bị phát hiện nhưng hắn ta vẫn chăm chú nhìn mà không hề có nửa điểm giấu diếm.

Cả hai giằng co chừng nửa phút, cuối cùng gương mặt lạnh tanh của nam trung niên hơi khẽ dao động. Hắn ta khoáy nhẹ ly cocktail trên bàn, biểu tình vô cùng bình tĩnh đối với Hải An gật đầu một cái.

Hải An cũng lễ phép đáp trả, rồi cả hai người đều ăn ý mà thu hồi ánh mắt dò xét đối phương.

Mặc dù không thể quan sát kỹ hơn ở khoảng cách gần, nhưng Hải An khá chắc chắn, thứ trang phục mà nam trung niên nọ đang khoác bên ngoài thật sự rất phù hợp với miêu tả “đồng phục bảo hộ lao động cách tân”.

Hải An nhắm mắt day day ấn đường.

— Có phải tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi không?

Để tránh đi những rắc rối không đáng có, Hải An điều chỉnh lại biểu cảm rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Song, ngay cả khi đã cố gắng khắc chế hành động suy diễn lung tung thì Hải An vẫn không thể phớt lờ cái nhìn chòng chọc của vị khách vừa rồi. Cậu không dám tin đó chỉ là chút trùng hợp trong ngày thường.

Đây không phải là ngày đầu tiên vị khách đó tới đây, nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên cả hai, một khách hàng, một nhân viên chạm mắt rồi nhìn chằm chằm nhau như vậy.

Nghe thì có hơi phóng đại, nhưng sự thật lại chính là như thế.

Đối với Hải An, một nhân viên không hề tận tâm với nghề, thì khách hàng ra vô mỗi ngày trong suy nghĩ của cậu chẳng thuộc về loại đối tượng đáng để ghi nhớ.

Hải An sẽ luôn hạn chế hết mức có thể những hành vi tương tác với khách hàng, đặc biệt là tương tác bằng ánh mắt. Thứ duy nhất giúp cậu phân biệt mọi người là giọng nói. Nhưng sau một ngày dài thì những đoạn ký ức nhẹ tênh đó cũng bị chứng đãng trí xoá mất đi.

Còn đối với vị khách kỳ lạ luôn làm bạn với điện thoại, thì việc hắn ta nhìn chăm chú vào một người nào đó còn bất khả thi hơn.

Vậy, nguyên nhân đằng sau sự việc bất thường này là gì?

Ngày hôm nay thì có khác gì với ngày hôm trước và ngày hôm kia?

Ngày hôm nay…

Hải An đã gặp được cái bóng đen kỳ lạ.


Hơn nửa đêm, Hải An từ Đào Đắng về tới nhà, núi bọc rác đen lẳng lặng nằm bất động trước con hẻm. Sự tồn tại của nó như đang nhắc nhở Hải An về một ngày cực kỳ bất ổn vừa qua.

“Trên người tao có ngửi ra được mùi máu không?” - Hải An mở cửa, cậu lơ đãng hỏi.

Tuế không biết cậu lại đang muốn bày trò gì, nó khịt khịt mũi, cẩn trọng đáp: “Không ngửi thấy, làm sao?”

Hải An không trả lời lại, cậu bước thẳng vào phòng rồi một mạch ngã người xuống chiếc giường mát lạnh. Những vết thương theo cái ngã sấp đó bị chèn ép đến nhức nhối. Cả cơ thể trong nháy mắt như bị ghim chặt xuống thảm đinh, nhưng Hải An mệt mỏi tới mức không buồn chỉnh lại tư thế. Cậu nằm đó mặc kệ cho mấy vết thương gào lên rồi chậm rãi lặng xuống theo thời gian.

Tuế không ngửi thấy mùi máu…

Nhưng cậu thì có.

Vô số vết thương chồng chéo lên nhau bên dưới bộ quần áo mỏng, chúng cắt không sâu, cũng chẳng rạch dài, thời gian kết vảy không vượt quá một tiếng, nhưng dù vậy, xung quanh vẫn cứ thoang thoảng mùi máu nhè nhẹ trộn lẫn với hương bạc hà mát lạnh của dầu gội đầu.

Hải An nhắm mắt, có vẻ như không phải chỉ có mình cậu là nhận được khứu giác hơn người.

Chẳng qua, ở cái nơi hỗn loạn gặp mặt sáu người thì hết năm người là lưu manh này, thì việc bị thương thật sự không phải thứ gì cần chú ý. Mùi máu cũng không đến mức bắt mắt như vậy.

— Thế thì rốt cuộc là vì cái gì?

Suy nghĩ của Hải An dần mơ hồ, ý thức cậu rời rạc rồi tan rã chìm vào giấc ngủ.


Hết chương 41.

——————————

Chương 41: Đêm này, chắc sẽ gặp ác mộng mất thôi… (4)