Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 42: Chẳng thể xem là đồng loại.

Chương 42: Chẳng thể xem là đồng loại.


Đô thị canh năm hết thảy đều rơi vào giấc nồng, trời đêm lúc này dường như an tĩnh hơn hẳn. Trái đất hình lưỡi liềm lơ lửng trên nền lụa đen, đôi khi nó lấp ló giữa áng mây mờ, đôi khi lại lộ diện làm bừng cả không gian.

Thành Phượng Vĩ ban ngày giống như một bông hoa còn khép nụ, tất cả vẻ động lòng và mê hoặc đều bị nội liễm vào bên trong. Chỉ để lộ ra một chút tĩnh lặng êm đềm mà thanh thoát.

Song, khi đêm đến, cũng là lúc đô thị khoe ra dáng vẻ lung linh huyền ảo trên nền trời đen bằng những ánh sáng thất sắc làm say đắm lòng người.

Dòng sông Yên Vĩ ngoan ngoãn chảy xuyên đô thị, lập loè phản ánh màu sắc của cả thế giới lên mặt nước êm ả. Sáu cây cầu từ Lập Hạ đến Đại Thử là những địa điểm mang tới cảm hứng bất tận. Là nơi có thể cảm nhận rõ ràng nhất vẻ đẹp nhàn nhã nhẹ nhàng nhưng lại căng tràn sức sống.

Người đàn ông khoác trên mình bộ đồng phục đen nhám, hắn ta lang thang trên những con đường vắng vẻ. Hắn đi trên phố nhưng bước chân lại vô cùng yên lặng, giống như một sự tồn tại vốn không thuộc về nơi này, giống như một người ngoài cuộc đang dòm ngó những thứ chẳng hề liên quan tới bản thân.

Cố vấn biểu tình không vui cũng chẳng buồn, hắn dạo chơi từ rìa đô thị vào đến trung tâm, đôi lúc dừng lại ngắm nhìn Trái Đất, đôi lúc vô định không ngừng tiến lên.

Hắn cuối cùng cũng bước đến cây cầu Lập Hạ, dòng sông Yên Vĩ lặng lẽ chảy dưới chân.

Ở một góc nhỏ không xa, bên trong hẻm nhỏ, một vị trí vừa đủ để lọt vào tầm nhìn. Vài đứa trẻ rách rưới rúc mình ôm nhau thiếp đi. Chúng ngả người trên tấm bạt cũ, đầu gối tay, cơ thể như con mèo hận không thể cuộn lại sát hơn.

Đô thị dù đẹp đẽ đến mấy đều có những góc khuất. Ánh sáng càng chói loá thì bóng đen dưới chân lại càng dày. Một nơi yên bình vốn là được dựng lên từ sự hỗn loạn của xã hội.

Cố vấn nghĩ.

— Khi lớp vỏ xinh đẹp bên ngoài bị lột xuống thì đáng vẻ xấu xí nào sẽ hiện ra?

Đối với hắn nơi này chẳng có gì cả, đối với hắn con người ở nơi đây chẳng thể được xem là đồng loại. Cùng lắm cũng chỉ là vài chồng phân bón dự bị, nuôi lớn một gốc cây mang tên “yên bình”.

Cố vấn khom lưng chống cả hai khuỷu tay lên lang cang của cây cầu. Để mặc cơn gió lạnh căm giữa đêm vò rối mái tóc, những ngón tay thô ráp không ngừng kéo lướt tin tức trên màn hình điện thoại. Ánh sáng nhiều màu hắt lên gương mặt không đến năm mươi, trông hắn lúc này hệt như lũ thiếu niên ngày đêm đều nghiện internet.

Điện thoại trên tay bỗng run lên, thông báo tin nhắn bắt mắt xuất hiện. Nhìn thấy cái tên của người gửi, đáy mắt cố vấn xẹt ngang qua một tia bất đắc dĩ vô cùng.

Người gửi là [Trợ lý cố vấn tài năng nhất! Uyên Du xinh đẹp].

Thật sự là không tưởng tượng ra nổi hình ảnh cố vấn mặt lạnh tanh nhập xuống những con chữ đó… Vậy nên chắc chắn đây là bị ai đó lén đổi rồi.

[Cố vấn, cố vấn. Anh còn sống không thế?]

[Trợ lý tài năng của anh đang triệu hồi anh gấp! Gấp lắm!]

Trên màn hình điện thoại lúc này lại nhảy ra một cái nhãn dán động hình con cú trắng chớp chớp đôi mắt to tròn như có thể xuyên qua màn hình nhìn thẳng vào người cầm điện thoại.

Cố vấn: “Tôi không có trợ lý, tổ chức càng không có cái chức vụ đó.”

[……]

[Bây giờ thì anh có rồi.]

[Trở thành người đầu tiên có trợ lý, anh thấy vinh hạnh không?]

Cố vấn trầm mặc, nghĩ lại thì đúng thật là tài tình, cô gái này lúc nào cũng luôn có cách khiến hắn phải khinh bỉ đến cứng họng.

Cố vấn: “Có vấn đề gì?”

[Uầy. Tôi nói, hẳn là anh đã xem qua lô phân bón vừa gửi xuống hôm nay đi.]

Khung hội thoại của đối phương vẫn hiển thị trạng thái đang nhập, nhưng chờ một hồi vẫn không thấy tin gửi đến. Cố vấn nhướng mày, tuỳ ý trả lời: “Ừ, xem rồi.”

[Thế thôi? Anh không có gì muốn nói với tôi à?]

Cố vấn: “?”

“Cố gắng làm việc.”

Người bên kia vui vẻ gửi đến lời cảm ơn, nhưng rồi giống như cảm thấy không thích hợp lắm: [Ý tôi không phải thế!!!]

Chiếc nhãn dán động con cú trắng trợn mắt tự giật tóc nhảy ra trên màn hình khiến cơ mặt cố vấn khẽ giật giật. Cả mấy tiếng đồng hồ hắn đi lang thang, cảm xúc hình như cũng không có tụt dốc nhanh như thế này.

[Uầy, chỉ lão già như anh xài Witch đúng là sai lầm lớn nhất năm nay của tôi.]

*(Witch: mạng xã hội của giới trẻ.)

Đừng một chút, đối phương lại gửi thêm: [Còn sai lầm của năm trước là tải game đánh bài về máy cho anh.]

Cố vấn: “……”

“Nói chuyện chính.”

Mặc dù không thể nhìn thấy mặt, nhưng cố vấn vẫn tưởng tượng ra được dáng vẻ cười cợt mỉa mai của đối phương.

[Được. Được, nói liền đây.]

[Anh không phát hiện ra chất lượng lô phân bón lần này siêu có vấn đề à?]

Cố vấn tiếp tục chấm hỏi: “?”

[Tôi có nghe đám phân bón đó nói rồi.]

[Anh bảo chỉ cần mỗi người trong chúng đưa được ba người khác xuống đây thay là sẽ có thể rời đi?]

Cố vẫn vẫn nhàn nhạt nhắn: “Ừ.”

[Thật à?]

Hắn nhìn màn hình, mặt không có nửa điểm đổi sắc: “Không.”

[Ha hả, tôi biết ngay mà. Anh sẽ không tưởng tượng ra được cảm xúc của tôi vi diệu như thế nào vào lúc nghe chúng ba hoa về mấy thứ đó đâu, làm tôi cứ nghĩ là mình được cấy Gen tắc kè không á.]

Cố vấn: “……”

[Nhưng mà cũng phải nói, cái cách đó không ổn xíu nào cả, cố vấn!]

[Hu hu.]

Nhãn đáng cú trắng khóc như mưa.

Sau khi gửi nhãn dán, đối phương không tiếp tục nhắn, cứ như đang chờ đợi một lời an ủi, động viên từ “sếp” nhà mình. Nhưng đáng tiếc, đối phương chờ không tới, đành ngậm ngùi tiếp tục báo cáo vấn đề.

[Phân bón cũng có tiêu chuẩn riêng của phân bón.]

[Tôi tin là anh hiểu cái tiêu chuẩn đó ra sao.]

Cố vấn: “Ừ.”

[Phân bón là thứ được lựa chọn để cung cấp dinh dưỡng cho nông sản.]

[Uầy. Gọi nguyên liệu của Tinh linh tím là nông sản thì có hơi cấn mồm.]

Người bên kia dừng một lát, cứ như đang thật sự nghiêm túc nghiền ngẫm vấn đề.

[Nhưng mà kệ đi.]

[Ý tôi là. Phân bón được chọn để cung cấp dinh dưỡng, chứ không phải được chọn để mang xuống đây cho tôi trổ tài làm thần y!!]

[Không chỉ phải cứu sống chúng nó mà tôi còn đang cung cấp dinh dưỡng ngược lại cho chúng đây này!]

[Hu hu hu.]

Một loạt nhãn dán cú trắng khóc lóc spam tới muốn tràn ra khỏi màn hình.

[Trước mặt tôi lúc này là một đứa nhóc sáu tuổi đang hấp hối đó!!!!]

[Anh nhìn ra vấn đề không? Đứa nhóc này sống sáu năm mà còn không to bằng con Owlman tôi nuôi sáu tháng!]

*(Owlman: Quái điểu, người cú.)

Cố vấn nhìn dòng tin nhắn mà nhớ tới cậu nhân viên ở quán bar phế liệu. Dù không nhìn thấy dấu vết trực tiếp, nhưng hắn vẫn ngửi được mùi máu còn khá mới trộn lẫn với mùi hôi của đám phân bón được thả ra ban đầu.

Chẳng rõ cậu nhân viên đó đã trốn thoát như thế nào, nhưng phân bón đã được tiêm sẵn môi giới, sức mạnh của chúng không phải thứ có thể xem nhẹ. Mặc dù đã căn dặn bọn chúng kỹ càng là không được làm hư hại đến “hàng hoá”. Nhưng nếu trong lúc giằng co có gãy bớt một cánh tay hay một cẳng chân thì hắn cũng không thấy bất ngờ.

Vậy mà ngoài dáng vẻ mệt mỏi có hơi chật vật ra, thì cậu nhân viên đó vẫn rất chi là lành lặn.

— Không lẽ phân bón “hết hạn” sớm?

Cũng vì lần trước đã đáp ứng sẽ tăng mạnh số lượng phân bón. Nên cố vấn mới không còn cách nào khác ngoài việc treo củ cà rốt thơm ngon trước mặt để ép chúng làm việc như lũ lừa.

Song, chính hắn cũng không ngờ tới, thứ mà đám phân bón đó mang về phần lớn đều là lũ nhóc con yếu ớt không có sức chống cự.

Hắn cũng chẳng hy vọng lũ phân bón kia sẽ thông minh một chút biết bỏ gần tìm xa, chẳng qua hắn hơi nghi hoặc.

— Quận chót có nhiều trẻ con như thế?

Thấy cố vấn chẳng ừ hử gì, người bên kia vẫn tiếp tục gửi tin kêu ca.

[Toàn là mấy đứa con nít trung bình mười tuổi thì lấy đâu ra sức để nuôi cấy?]

[Sợ chúng nó còn chưa kịp mổ bụng thì đã c·h·ế·t tươi ngay khi vừa được tiêm môi giới rồi!!]

Cố vấn chẳng bận tâm lắm: “Ừ.”

[Quả nhiên không thể xem chúng là con người, đám phân bón đó vậy mà lại đi lôi một lũ con nít chân ướt chân ráo xuống!]

“Ừ.”

[Anh không biết đâu, trong đó còn có một tên khốn nạn đem con ruột của mình đi nộp!]

[Đến s·ú·c· ·v·ậ·t trước khi c·h·ế·t còn biết bảo vệ con đó!!]

“Ừ.”

[……]

[Tôi đánh anh cái được không?]

Cô vấn: “Chưa xong việc thì cô không được ra ngoài.”

[Anh không “ừ” nữa à?]

[Nhắn tin với anh đúng là đáng sợ!]

[Nhạt nhẽo tới mức đáng sợ!!!]

Cố vấn không hề nhấc lên mí mắt: “Xong chưa?”

[……]

[Nói tiếp. Cái đám không bằng s·ú·c· ·v·ậ·t kia anh lại thả lên trên rồi à? Số lượng phân bón lần này thiếu hụt nhiều quá.]

[Lũ nhóc này thật sự là không xài được. Anh xem, bảo chúng đừng có lùa mấy đứa nít ranh xuống đây nữa. Tốn thời gian.]

Cố vấn trầm mặc, nhưng rồi cũng phải đồng ý: “Được. Hai ngày sau sẽ có lô phân bón mới.”

[Còn đám trẻ này thì sao? Tận mười hai đứa.]

[Tiêu huỷ à?]

Chiếc nhãn dán động cú trắng nghiêng đầu nghi hoặc nhảy ra như muốn làm mù mắt người xem.

Cố vấn: “……”

“Tuỳ cô.”

[Ha Hả. Biết ngay mà.]

[Hỏi anh cho vui thôi, chứ tôi đã lên sẵn kế hoạch chơi đùa cùng chúng hết cả rồi. He he.]

Cố vấn gửi thêm vài câu nhắc nhở rồi thoát khỏi giao diện nhắn tin, hắn ta như cũ vẫn kéo lướt tin tức trên màn hình điện thoại. Cầu Lập Hạ giữa đêm vắng vẻ không một bóng ma, cố vấn đứng đó, quần áo hắn phấp phới, khí chất con người vậy mà lại không thể bị dung hoà với bất kỳ cảnh vật nào ở nơi đây.


Hết chương 42.

——————————

Chương 42: Chẳng thể xem là đồng loại.