Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (2)

Chương 44: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (2)


Tuế vốn đang nằm trong chiếc nón vải của áo khoác hoodie, nó ló cái thân thể tròn xoe một cục ra rồi lê lết trèo lên vai của Hải An: “Làm sao ngươi phát hiện ra thế?” - Tuế không đầu không đuôi hỏi một câu.

Hải An vẫn thờ ờ như cũ: “Phát hiện cái gì?”

Tuế biết thiếu niên rõ ràng là hiểu điều nó muốn nói nhưng cậu vẫn cứ thích giả vờ: “Còn cái gì nữa? Tất nhiên là bé gái kia rồi!”

Hải An tránh né một vũng nước bị rỉ ra từ đống rác, đôi chân dài tiếp tục đạp lên con đường chẳng sinh trưởng nổi một gốc cây: “Muốn nghe miễn phí? Không nói.”

Tuế trầm mặc, quả nhiên bị người khác nắm thóp là một sự tình không hề vui vẻ chút nào: “Trao đổi đồng giá, ta cũng sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện.” - Tuế nói.

Hải An dán hẳn hai chữ “nghi ngờ” lên mặt, nhưng cậu cũng thấy hơi tò mò. Tuế không chờ cậu lên tiếng đồng ý, lại hỏi: “Làm sao ngươi biết trong bãi rác có một đứa bé đang trốn?”

Hải An không chú tâm đáp: “Đoán.”

Tuế không tin mọi chuyện sẽ đơn giản như thế, lại nói: “Nhưng nhìn ngươi bước đến nói chuyện tự tin lắm mà?”

“Bởi vì ở đây không có ai khác cả.” - Bởi vì không có ai nên mới có thể thản nhiên làm ra hành động nói chuyện với “rác”.

“Làm sao ngươi biết đứa bé có liên quan đến thứ quái dị tối qua mà nhắc nhở an toàn?” - Tuể đổi câu hỏi.

Thiếu niên vẫn vô cùng hờ hững: “Đoán.”

Tuế: “……”

Nó nhìn trừng trừng vào sườn mặt của cậu, bất mãn gào rú: “Thứ ngu ngốc này!! Ngươi nói chuyện nghiêm túc một chút thì mồ mả của tổ tiên bị đào lên à!?”

Hải An nhướng mày, trào phúng đáp trả: “Nếu không phải đoán thì là cái gì? Tao cũng chẳng phải Thượng đế, biết kiểu gì được?”

Tuế hít một hơi sâu, nó cãi không lại Hải An, tiếp tục chủ đề: “N-ngươi… làm sao đoán ra?”

Hải An: “Cũng có phức tạp lắm đâu? Manh mối nằm lồ lộ như thế mà?”

Cậu nói: “Động vật hoang sẽ không bới rác để trốn, bọc rác còn lành lặn cho nên cũng không phải chuột. Phạm vi bị thu hẹp lại chỉ còn “con người”.”

“Nhưng đống rác lại không lớn, nói nó che giấu một người trưởng thành thì không khả thi. Hình dáng của người trốn tối đa sẽ chỉ cao đến một mét.”

Cậu kết luận: “Nếu không phải người mắc Hội chứng lùn, thì chính là một đứa trẻ chưa phát d·ụ·c đầy đủ.”

Bộ lông đỏ hoe của Tuế rung rinh, lại thắc mắc: “Nhưng như thế vẫn không đủ để ngươi liên hệ đứa bé với thứ quái dị tối qua.”

Nó nói: “Có thể đứa bé đó đang trốn những tên côn đồ xung quanh, chỉ vừa mới trốn không lâu.”

Thiếu niên bình tĩnh nhìn Tuế: “Tao có nói đứa bé đó đang trốn thứ quái dị tối qua à?”

Tuế trợn mắt há hốc mồm: “N-Ngươi có thể đừng lật mặt nhanh như thế được không!??”

“Là mày tự suy diễn ra đấy chứ, tao đã nói gì đâu?” - Hải An vui vẻ nhoẻn khoé môi một cách đầy châm chọc.

Tuế: “……”

— Được, được. Ngươi nói thế nào thì là thế đấy!

Nó nghiến răng, nhẫn nhịn tiếp tục hỏi: “Thế lúc đầu ngươi cho rằng đứa trẻ đó đang trốn cái gì?”

“Trốn thứ quái dị.” - Thiếu niên nhịn cười, điềm nhiên nói.

Tuế: “……”

Nó hít một hơi lớn để lấy sức, gào: “Cái thứ khốn kiếp này!!! Ngươi giỡn mặt à!?”

Thiếu niên cong mắt hắc hắc cười: “Đứa bé trốn thứ quái dị, nhưng không phải thứ quái dị mà tối qua tao gặp.”

Cậu bổ sung: “Thời gian không khớp. Tao gặp thứ quái dị là vào khoảng tầm giờ cơm tối. Nhưng đứa bé đó không thể nào đã trốn vào giữa đống rác từ lúc đó đến sáng nay.”

“Trốn ở một chỗ tận mười hai tiếng đồng hồ là quá vô lý.”

“Nhưng đứa bé đó cũng không phải là mới vừa trốn. Giữa thanh thiên bạch nhật, nó sẽ không có cơ hội để bới rác.”

Mặc dù ngoài miệng là nói như thế, nhưng lý do lớn nhất vẫn là vì nhịp tim của đứa bé kia rất bình thường. Thính lực của cậu vô cùng nhạy bén. Chẳng qua, chi tiết này lại liên quan đến bí mật của bản thân, vậy nên Hải An chỉ tự nhẩm trong bụng chứ không nói ra thành lời.

Nhịp tim là thứ dễ tăng nhưng khó hạ.

Nếu bé gái đó chỉ mới vừa trốn, sự sợ hãi chưa vơi bởi vì Hải An tới gần sẽ một lần nữa vùng lên, nó khiến Adrenaline được phóng thích vào trong máu tăng cao, nhịp tim vì thế sẽ ngay lập tức trở nên khẩn trương, hơi thở hỗn loạn.

Song khi nãy, nhịp tim của bé gái lại có xu hướng thả chậm. Chứng tỏ bé gái đó đã trốn được một khoảng thời gian rất lâu, đủ để nó lấy lại bình tĩnh và biết kìm nén hơi thở khi phát hiện người tới gần.

Ngừng trong giây lát, cậu nói: “Loại trừ những khung giờ không hợp lý trên thì có thể suy ra rằng, đứa bé bắt đầu trốn vào lúc bốn - năm giờ sáng khi trời còn hơi tối mờ.”

Tuế: “Nói như ngươi, vậy là vẫn còn có một thứ quái dị khác tương tự lảng vảng quanh đây?”

Nó lắc đầu: “Lỡ đâu đứa bé chỉ đơn thuần là trốn một tên côn đồ thì sao?”

Thiếu niên cụp mắt nhìn, vô cùng xem nhẹ lời của Tuế: “Nghe có khả thi không?”

“Nếu là mày, mày sẽ nằm dưới bãi rác, từ bỏ chạy trốn chỉ để tránh né một tên côn đồ?” - Cậu hỏi ngược lại.

Tuế câm lặng: “……”

Mỗi khi nói chuyện với Hải An, nó luôn có một cảm giác rất vi diệu, hệt như phần lớn chất xám trong não của nó không lí do mà bốc hơi vậy.

“Khoảng thời gian đào đào lấp lấp đó là đủ để mày chạy sang một nơi an toàn hơn hoặc tránh xa những khu vực vắng vẻ.” - Cậu bổ sung.

Bản năng của con người là khi hoạn nạn sẽ luôn tìm kiếm cơ hội để cầu cứu xung quanh. Đặc tính bầy đàn sẽ khiến não bộ sinh ra trạng thái thả lỏng khi được nhiều người khác đứng ở gần.

Việc rúc người vào một nơi vắng vẻ khi gặp nguy là một hành động trái với bản năng.

Tuế: “Vậy nên ngươi cho rằng đứa bé kia không phải là đang tr·ốn l·ũ côn đồ?”

Thiếu niên nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

“Nhưng nếu nói đứa bé kia có liên quan đến thứ quái dị thì cũng không hợp lý lắm. Bởi vì chính bản thân ngươi cũng không đủ sức để vùng vẫy thoát khỏi thứ quái dị tối qua.”

Nó lắc đầu: “Đứa bé nhỏ xíu như thế thì lại càng khó trốn thoát một cách lành lặn hơn.”

Hải An gật gù: “Đó cũng là chi tiết tao chú ý.”

Tuế: “…?”

“Mày cảm thấy trạng thái của thứ quái dị tối qua như thế nào?” - Hải An đột ngột chuyển vấn đề hỏi.

Tuế híp mắt ngờ vực: “Ý gì? Hắn ta gần như là… mất trí?”

*(Mất trí: Một tập hợp các triệu chứng do những sự r·ối l·oạn ảnh hưởng đến não bộ gây ra.)

Cậu nghe câu trả lời, nhẹ gật đầu: “Ừ, gần như là ——— mất trí.”

Tiếp tục nói: “Không thể kiểm soát cơ mặt, không thể hình thành ngôn ngữ, không thể phán đoán, cũng không thể cảm nhận được nỗi đau.”

“Nhưng hắn ta vẫn có năng lực hành động, định vị con mồi và làm chủ hành vi.”

Tuế ngây người, sau đó nó khinh thường phản bác: “Thứ quái dị đó làm chủ được hành vi lúc nào?”

“Hắn ta không làm tao b·ị t·hương.” - Hải An cụp mắt hồi tưởng, rồi khẳng định.

Tuế: “Nhảm nhí, ngươi rõ ràng là bị thươ—ng…” - Nó chưa kịp nói hết câu thì đã nhận ra có điểm bất thường, ánh mắt trở nên sắc bén.

Thứ quái dị đó thật sự không làm Hải An b·ị t·hương, dù cho cậu đã chém lên cơ thể hắn đến tận hai nhát, đạp một cú khiến trán hắn va đập rồi tét ra. Song, những v·ết t·hương nằm trên người cậu lúc này đều là do v·ụ n·ổ xác tạo thành.

Hải An thấy Tuế không nói gì nữa, cậu biết nó đã nhận ra điểm kỳ lạ: “Hắn ta không làm tao b·ị t·hương.” - Cậu lặp lại câu khẳng định của mình như đang thống nhất suy nghĩ của cả hai.

“Trên làn da của đứa bé kia có rất nhiều dấu tay bầm tím, nhưng nó ngoài vết rách ở đầu gối thì vẫn rất lành lặn.”

“Vết thương ở đầu gối là do té ngã trong lúc chạy trốn chứ không phải do thứ quái dị gây ra.”

Ngừng một lát, thiếu niên tiếp tục nói bằng giọng đều đều: “Những động tác t·ấn c·ông của thứ quái dị tối qua đều rất có chủ đích. Không hề giống với hành vi một người mất trí sẽ làm.”

Nếu thật sự mất trí, bản năng của động vật sẽ trỗi dậy, những đòn t·ấn c·ông sẽ vô cùng nguyên thuỷ. Răng sẽ trở thành công cụ, nhắm vào cổ của con mồi để cắn xé. Móng tay sẽ trở thành vuốt, liều mạng ghim chặt vào da thịt con mồi.

Nhưng thứ quái dị tối qua Hải An gặp lại không như thế.


Hết chương 44.

——————————

Chương 44: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (2)