Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 45: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (3)

Chương 45: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (3)


Tuế ngây như phỗng: “Thứ quái dị tối qua chỉ túm nắm và quờ quạng.”

Hải An tiếp tục phân tích: “Tao không rõ nguyên nhân, nhưng kết quả mà tao nhìn thấy là thứ quái dị kia không hề có suy nghĩ sẽ g·iết hay làm tao phải đổ máu.”

Thứ quái dị kia xem Hải An là con mồi, nhưng không phải theo kiểu con mồi trong chuỗi thức ăn hay con mồi cần tiêu diệt. Nó chỉ đơn giản xem Hải An là con mồi cần “bắt”.

Tuế không hỏi nữa, nó im lặng chờ đợi cậu nói.

Hải An: “Mặt khác, bởi vì mạng sống không hề bị đe doạ, cho nên tao nghĩ đứa bé kia có khả năng cao là không phải lần đầu trốn đi.

Bị bắt rồi trốn, sau đó lại b·ị b·ắt về và tiếp tục bỏ trốn.

Cậu hỏi: “Nếu mày ở trong hoàn cảnh đó, mày sẽ làm gì?”

Tuế trầm mặc, hai mắt mê mang, nó chậm chạp nói: “T-ta… ta sẽ không cố chạy thoát nữa mà sẽ núp ở một chỗ rồi chờ đợi.”

Thiếu niên vô cùng hài lòng với câu trả lời, nhẹ nhàng nói: “Thấy quen không?”

Hành động mà Tuế vừa mô phỏng cũng chính là hoàn cảnh Hải An đã bắt gặp đứa bé.

Đứa bé không rõ nguyên nhân bị thứ quái dị bắt được, nhưng bởi vì mạng sống không bị đe doạ, năng lực hành động không bị phế đi. Cho nên đứa bé đã có cơ hội để chạy trốn.

Chẳng qua, nó chạy không thành công.

Một lần nữa lại b·ị b·ắt về.

Song, mặc dù b·ị b·ắt về lại. Nhưng sự thật là nó vẫn bỏ trốn được trong giây lát. Mồi lửa hy vọng không bị dập, đứa bé lại thử chạy đi một lần nữa.

Không rõ là phải mất bao lâu, bao nhiêu lần. Nhưng đứa bé đã nhận ra, sức lực của nó không thể so sánh với thứ quái dị. Vậy nên nó chọn núp ở một vị trí mà nó cho là an toàn, thu liễm chờ đợi.

May mắn, đứa bé đó đã chờ thành công.

Hải An đã nhận ra nó và chỉ dẫn cho nó đường để quay về lại Quận chót.

Tuế hít một hơi: “Vậy nên đó cũng là lý do mà ngươi nói có nhiều hơn một thứ quái dị đang lảng vảng ở khu vực này?”

Nó tự bổ sung: “Một tên thì t·ấn c·ông ngươi, một tên thì chơi rượt bắt với đứa bé?”

Hải An xua tay đuổi đi lũ ruồi bọ đang vo ve trước mắt, không nhanh không chậm nói: “Trong trường hợp của tao thì đúng là chỉ có một thứ quái dị xuất hiện rồi t·ấn c·ông. Tuy nhiên trong trường hợp của đứa bé kia thì tao không chắc chỉ có một tên đã tiến hành tìm kiếm.

Tuế: “Ngươi không trêu chọc gì lũ quái dị đó mà, sao chúng lại nhắm vào ngươi?”

Thiếu niên cụp mắt trầm ngâm: “Tao có nghĩ ra được một trường hợp, nhưng mà xác suất chính xác của nó lại không quá cao.”

Ánh mắt Tuế loé lên sự nôn nóng: “Cỡ bao nhiêu?”

“Tầm sáu - bảy phần.” - Hải An đáp.

Cậu nói: “Tao đã nói là thứ quái dị tối qua không thể kiểm soát cơ mặt, không thể hình thành ngôn ngữ, không thể phán đoán hay cảm nhận nỗi đau, nhớ chứ?”

Tuế rung rinh bộ lông như đang gật đầu: “Nhớ, người còn nói hắn ta vẫn giữ được năng lực hành động, định vị con mồi và làm chủ hành vi.”

Hải An gật đầu: “Ừ, cái đầu là ý thức, hắn lạc mất ý thức và khả năng tư duy. Cái sau là nhận thức, hắn ta vẫn cảm nhận được thế giới xung quanh thông qua ngũ giác. Cái cuối là tiềm thức, hắn hành động theo phản xạ đã được hình thành trước đó.”

Tâm trí của con người rất phức tạp, sự phức tạp của nó vượt xa những gì mà chúng ta có thể tưởng tượng.

Chúng ta nhận thức thế giới, ghi nhận hiểu biết và suy nghĩ chủ quan vào trong ý thức. Nhưng ý thức lại chỉ chiếm một phần mười tư duy, sâu hơn cả ý thức là nơi tiềm thức tồn tại. Trái ngược với nhận thức chủ động là vô thức duy trì hoạt động của các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bên trong.

Và hết thảy đều tồn tại một cách độc lập.

Con người không nghe thấy, không nhìn thấy, không ngửi thấy, không cảm thấy nhưng không có nghĩa là sẽ không suy nghĩ. Và khi con người ngủ thì cũng không có nghĩa là các cơ quan n·ộ·i· ·t·ạ·n·g cũng dừng hoạt động theo.

Thứ quái dị xác định được vị trí của Hải An chứng tỏ hắn vẫn còn nhận thức. Thứ quái dị không phân biệt được Hải An là ai, không thể phán đoán, không tổ hợp được ngôn ngữ, chứng tỏ hắn ta mất đi một phần khả năng tư duy.

Nhưng ngược lại, hắn ta vẫn kiểm soát được hành vi một cách có chủ đích. Điều này nói lên rằng, hắn phản xạ có điều kiện theo ký ức.

Tuế nheo mắt, vừa bối rối vừa kinh ngạc kêu lên: “Khoan, hình như ta hiểu rồi.”

“Có phải ngươi cho rằng, thứ quái dị tối qua trước khi gặp ngươi cũng đã tham gia vào cuộc truy bắt đứa bé? Sau đó vì một lý do không rõ mà hắn mất đi ý thức. Vơ đũa tất cả những con người mà hắn gặp thành đứa bé đó rồi lao đến?”

“Nhưng vì trước đó trong tâm trí thứ quái dị đã hình thành “mệnh lệnh” là không được làm hại đứa bé. Cho nên ngươi dù có t·ấn c·ông hắn dữ dội ra sao thì hắn vẫn chịu đựng không đánh trả mà chỉ cố gắng bắt ngươi lại.”

Nghe những lời tự bổ não của Tuế, Hải An chỉ nhàn nhạt “ừ” rồi gật đầu.

Tuế cảm thấy bản thân đã đoán ra được sự thật, hưng phấn ra mặt: “Sao ngươi biết thứ quái dị và đứa bé là từ Quận chót sang?”

Hải An: “Bởi vì trên người của thứ quái dị tối qua và cả đứa bé đó đều có dấu hiệu đặc trưng của người Quận chót. Nếu thứ quái dị kia có đồng bọn thì khả năng cao đều là người cùng một khu.”

Nghe thấy thế, Tuế liền nhớ lại cảnh Hải An lục tung t·hi t·hể không còn trọn vẹn của thứ quái dị tối qua.

Hải An không để ý tới vẻ thất thần của Tuế, cậu nói: “Trong lúc dọn dẹp hôm qua lại không hề phát hiện ra thẻ thân phận, cũng không có giấy tờ tùy thân liên quan hay điện thoại cá nhân. Chỉ những người ở Quận chót thì mới có một thân “sạch sẽ” như thế.”

Ngừng một lát: “Về đứa bé kia thì lại càng dễ nhìn ra. Làm gì có ai sống bình thường lại có thể bình thản nằm giữa bãi rác nguyên một đêm?”

Tuế lúc này đã thật sự tâm phục khẩu phục sự tinh ý và tính cẩn thận của Hải An: “Ngươi nghĩ xem, tại sao đứa bé đó lại bị rượt đuổi?”

“Chịu… tao không biết.” - Thiếu niên nhún vai. Thật ra nếu có thể thu được nhiều manh mối hơn thì biết đâu cậu sẽ có thể nhìn ra được chân tướng.

Ngừng một chút, thiếu niên nói tiếp: “Dù trạng thái của thứ quái dị có giống con người hơn đi nữa thì đối với những cá nhân đã không còn gì trong tay ở Quận chót, bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành động cơ.”

Hải An không thường xuyên đọc báo, cậu cũng chẳng có điều kiện để mua tivi xem bản tin hằng ngày. Nhưng cậu biết, thế giới ngoài kia gọi vệ tinh [Lãnh Địa Mùa Hạ] là nơi yên bình nhất, bởi vì nó trùng hợp là một nơi vô cùng yên bình.

Chẳng qua, thứ mà linh tính của Hải An nhìn thấy lại không giống như thế, trong tâm trí của cậu, danh xưng “vệ tinh yên bình” không phải là vô tình tạo nên. Mà bởi vì [Lãnh Địa Mùa Hạ] bắt buộc phải thật sự “yên bình”.

Tuế đăm chiêu nhìn sườn mặt của thiếu niên: “Ngươi đã từng sống ở đây chưa?”

Hải An hơi mấp máy môi, sau đó như nghĩ ra được một chuyện gì đó mà hỏi: “Mày có tưởng tượng được khung cảnh tao sẽ sinh hoạt ở nơi này?”

Tuế: “……”

“Tưởng tượng không ra.” - Nó thành thật đáp.

Thiếu niên quay đầu nhìn những núi rác ở phía sau: “Ừ, tao cũng nghĩ không ra. Nếu có ngày cuộc sống tụt dốc đến mức thê thảm như thế, thì tao thà rời khỏi đô thị, vứt mình vào hoang dã chứ không trôi nổi thêm một giây ở lại nơi này.”

Đó cũng là lý do mà ở Quận chót đa phần đều là con nít cùng người già. Bởi vì những người còn sức lực lại có kinh nghiệm sống, thì đều đã không chần chừ mà rời đi…

Tuế cụp mắt: “Con người à… ngươi có tin vào cổ tích không?”


Hết chương 45.

——————————

Chương 45: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (3)