Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 46: Cái gì thành công? (1)
Ngay lúc tâm trạng đang chập trùng, Tuế lên tiếng hỏi. Đôi mắt xanh táo của nó bỗng chốc trở nên đầy mê hoặc. Lúc này cái sắc xanh đó tựa như ánh đèn đường thu hút lũ thiêu thân.
Hải An nghe mà nhíu mày.
— Thứ đồ chơi này lại đang muốn làm cái gì nữa?
Cổ tích ư…?
Cổ tích là một thể loại văn học cổ đại trên Trái Đất. Nghe đâu là nó đã xuất hiện trên Trái Đất từ lúc Trăng còn chưa rơi. Cổ tích kể về những nhân vật hư cấu với nhiều yếu tố thần kỳ và huyền ảo. Cổ tích có rất nhiều thể loại con với đa dạng hình thức khác nhau.
Nhưng suy cho cùng thì bản chất của cổ tích luôn là khuyên nhủ và dạy bảo con người. Nó còn ca ngợi về công lý, bênh vực cho đạo đức và tài năng.
Hải An nhìn Tuế, cậu giữ im lặng.
Giọng của Tuế lúc này chậm rãi khác thường: “Ở trong mỗi một câu chuyện cổ tích đều sẽ có những nhân vật thần bí như Thần Đèn, Bà Tiên, Phù Thuỷ hay Pháp Sư…”
Hải An không ừ hử nửa chữ.
“Ngươi biết điểm chung của những nhân vật đó là gì không?” - Tuế tự hỏi, rồi nó cũng tự trả lời: “Đó là bọn họ đều đột ngột xuất hiện dưới vòm trời… Và ban điều ước cho những nhân vật hiền lành để giúp họ thay đổi vận mệnh.”
Gương mặt của Hải An không để lộ ra bất cứ b·iểu t·ình nào đặc biệt. Nhưng trong tâm trí cậu thì đã lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của những câu nói này.
Tuế: “Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện cổ tích nhé?”
Không chờ tới phản ứng của Hải An, nó bắt đầu kể: “Ở một xứ sở xa xôi có một [Vương Quốc] cực kỳ phồn vinh…”
Hải An thở dài, cậu chỉ đành bất lực đưa tay lên đỡ trán.
……Ở một xứ sở xa xôi có một [Vương Quốc] cực kỳ phồn vinh, nhưng [Vương Quốc] đó không may đã bị [Lũ Quỷ] mê hoặc và c·hiếm đ·óng.
Những con [Quỷ] b·ị t·hương từ c·hiến t·ranh đó đã bòn rút cư dân và xem [Vương Quốc] như liều thuốc trị thương qua không biết bao nhiêu thế kỷ. Nhưng thật đáng thương khi không có một ai nhận ra điều đó cả… Người dân lầm tưởng [Lũ Quỷ] xảo trá kia thành người thân, thành bạn bè, thành người cùng chung một quê hương.
[Vương Quốc] hoàn toàn bị bao trùm trong sương mù giả tạo mà không hề hay biết về sự [Huỷ diệt] đang đứng chờ ngay kế bên. Cứ để mặc cho thế lực của [Lũ Quỷ] ngày càng bành trướng, [Vương Quốc] thì theo thời gian dần bị cào rỗng từ bên trong.
Nhưng… [Trời cao] chưa từng bỏ quên người lành, [Rừng rậm] chưa từng phớt lờ sinh linh và [Mặt đất] chưa từng quay đầu với công lý…
Thế là [Sứ giả] được cử xuống để thức tỉnh người dân đang chìm trong mê muội.
Song, thế lực của [Lũ Quỷ] đã quá lớn mạnh, bộ rễ xấu xa của chúng đã cắm sâu vào linh hồn của cả [Vương Quốc]. Nếu mạnh tay loại bỏ thì [Vương Quốc] sẽ chìm trong hỗn loạn.
Thế là [Sứ giả] liền quyết định, vấn đề của con người thì cứ để con người xử lý.
Còn ông sẽ chỉ tự tay lựa chọn ra những hạt giống tốt để ươm mầm.
Nhưng càng đi xa thì ông lại càng nhận ra một điều đáng tiếc, vô số con người đã bị ác linh gặm nhấm tâm hồn.
Người sinh ra trong đầy đủ thì tính cách lại thiếu thốn theo nhiều hướng khác nhau. Người sinh ra trong lương thiện thì lại quá nhu nhược để chiến đấu. Người sinh ra với trí tuệ nổi trội lại mặc kệ công lý mà chỉ đắm chìm vào không gian tri thức của bản thân…
[Sứ giả] cho đến khi kiệt quệ cũng không thể chọn ra một hạt giống tốt.
Vào lúc mọi thứ sắp hóa thành tuyệt vọng, [Sứ giả] cuối cùng đã gặp mặt [Đứa trẻ] đó.
[Đứa trẻ] đó cứu lấy ông mà không vì lợi ích gì cả. [Đứa trẻ] đó lắng nghe câu chuyện của ông với sự thấu hiểu chân thành. [Đứa trẻ] đó dù một thân một mình nhưng vẫn mạnh mẽ sinh tồn trong thế giới tăm tối.
Một [Đứa trẻ] khôn ngoan và lanh lợi đã xuất hiện như món quà được gửi xuống từ thiên đường.
Và [Sứ giả] biết, đứa trẻ này sẽ sớm trở thành cây đại thụ che chở, cứu rỗi mọi sinh linh trong [Vương Quốc].
[Sứ giả] đã ban cho đứa trẻ sức mạnh lật đổ [Lũ Quỷ]. Biến đứa trẻ trở thành con người tài năng ưu tú nhất, đưa [Đứa trẻ] chiếc vương miện đầy quyền lực, ban cho nó trí tuệ để cai trị người dân, giúp nó có được tất cả tiền tài cùng châu báu trên thế giới,…
Và quan trọng nhất, [Sứ giả] đã giúp nó trở thành [Anh Hùng] vĩ đại nhất trong lịch sử.
…
Tông giọng đặc biệt của Tuế vẫn còn vang vọng trong không gian, nó như có ma lực mà liên tục lặp đi lặp lại trong tâm trí của Hải An.
— Đây thật sự là cổ tích à…?
— Có qua loa quá không thế?
Hải An nghiêng đầu nhìn Tuế, sau đó vô thức cau mày.
Lại là ánh mắt đó, ánh mắt khiến cậu sởn cả gai ốc. Tuế đang vô cùng bình tĩnh quan sát phản ứng của cậu.
“Nói thẳng ra là mày sẽ ban cho tao điều ước hay sức mạnh gì đó để tao đi làm việc không lương cho cả thế giới?” - Phớt lờ cảm xúc khó chịu đang rục rịch, Hải An lạnh nhạt đánh giá.
Tuế: “???”
Nó không ngờ là vai trò [Anh Hùng] còn có thể được nhìn nhận như thế. Nó ép mình chỉ tập trung vào nửa câu nói trước: “Không phải ta đã cho ngươi thấy một lần rồi sao?”
Hải An bất giác nhớ tới chiếc điện thoại cùng với số dư hai mươi sáu tỷ…
— Ừm. Một ví dụ rất thuyết phục.
Hải An tới giờ vẫn không hình dung ra chuyện Tuế kiếm được số tiền đó như thế nào.
Nó lại nói: “Những thứ mà [Đứa trẻ] đó có, ta đều có thể cho ngươi. Sức mạnh, địa vị, quyền lực, của cải và cả đất đai… Chỉ cần ngươi muốn, tất cả đều thành của ngươi.”
Hải An một bên nhoẻn miệng cười khẩy: “Đến cả Thần Đèn cũng chỉ cho có ba điều ước. Mày hào phóng quá nhỉ?”
Đôi mắt xanh táo vẫn muốn kiên nhẫn thuyết phục. Nhưng chưa đợi nó nói thêm gì khác thì Hải An đã lên tiếng c·ướp lời: “Để đáp lại đoạn cổ tích “màu hồng” vừa rồi, tao kể cho mày nghe một câu chuyện ngụ ngôn nhé?”
Hải An không nhanh không chậm bắt đầu kể trong vẻ nghi hoặc của Tuế.
……Một ngày nọ, một con quạ gặm theo miếng phô mai đã trộm được, nó đậu trên cành cây.
Cáo sống bên dưới gốc cây nhìn thấy, bèn ngẩng đầu nói với quạ: “Anh trai, thứ anh ngậm trong miệng không phải món ngon hấp dẫn gì đâu. Đó là sự phiền phức mà người có hiểu biết đều né tránh còn không kịp. Cổ họng của anh hẹp như thế, còn phô mai thì lại cực kỳ dày. Nếu cứ như thế mà nuốt xuống, e rằng anh sẽ phải xuống suối vàng đấy. Những người làm phô mai trong thành, chính vì biết rõ điểm này, nên mới để mặc cho anh lấy trộm mà không bảo quản cẩn thận.”
…Quạ rung rung bộ lông, vẫn gặm miếng phô mai không nhả. Nhìn thấy quạ không muốn từ bỏ, cáo thở dài: “Anh trai, nếu như anh thật sự quyết định cứ như thế mà thưởng thức hương vị của phô mai, một con cáo ngoài cuộc như tôi, đương nhiên cũng sẽ không tự ý ngăn cản. Nhưng e rằng anh trai vẫn chưa biết nên nấu phô mai như thế nào. Nếu cứ như thế mà nuốt chửng nó vào bụng, chỉ e rằng sẽ lãng phí mất thứ quý giá và hiếm có này. Haaa… cũng tiếc cho vô số công thức nấu ăn mà tôi đã học được từ nơi khác!”
Quạ nghe rồi cảm thấy trong lòng hơi nao núng, bất giác mở miệng hỏi: “Công thức nấu ăn mà ngươi nói, có thể truyền dạy cho ta không?” - Vừa mở miệng, thì miếng phô mai cũng rơi xuống đất. Con cáo gặm miếng phô mai rồi quay lưng chui vô hang.
*(Trích từ “Truyện ngụ ngôn động vật Fontaine” trong Genshin Impact.)
…
Câu chuyện kết thúc, Hải An tủm tỉm khẽ cười khi nhìn Tuế đang một mặt mờ mịt.
Cậu giải thích: “Câu chuyện này muốn nói, người mưu mô tìm hiểu những điều huyền diệu không nên biết, cố gắng nuốt xuống miếng bánh không thuộc về mình, cuối cùng nếu không phải là mất đi tất cả những thứ mà vốn dĩ bản thân đã sở hữu thì cũng sẽ là bỏ mình vì nghẹn.”
Một đạo lý rất đơn giản, có được thì ắt có mất. Trong thế giới này chẳng có gì là miễn phí cả, chỉ có cái giá nhìn thấy được và cái giá không thể nhận ra thôi.
…
Hết chương 46.
——————————