Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 47: Cái gì thành công? (2)
Tuế mặc dù rất hay đặt câu hỏi, nhưng nó không phải đồ đần. Nghe tới kết luận đó thì nó biết, nó nhận ra cái kế hoạch nó dày công chuẩn bị còn chưa khởi động xong đã hoàn toàn đổ bể. Nhưng nó lại cảm thấy không phục: “Ngươi biết được đến đâu? Không. Ngươi biết từ khi nào?”
Hải An vẫn thong thả bước đi, b·iểu t·ình không hề dao động, cậu hỏi: “Lại muốn nghe miễn phí à?”
Tuế nhíu mày, rõ ràng là nó đang vô cùng không vui: “Ta sẽ không lấy lại số tiền kia.” - Tuế chủ động xé mặt nạ.
— Ha… cái thứ đồ chơi này vậy mà còn có ý định lấy lại tiền cơ đấy.
Hải An hừ hừ cười.
“Ngươi nhận ra mọi thứ khi kích hoạt được chiếc điện thoại?” - Tuế nhìn Hải An bằng ánh mắt sắc bén, nó khẩn trương hỏi, trong bộ não bé xíu không ngừng suy diễn tinh linh.
Hải An không nhìn lại, cậu đáp: “Lúc đó thì chỉ thấy bất thường thôi, chính thức nhận ra là vừa nãy nghe mày kể chuyện.”
— Cổ tích gì chứ?
— Xã hội này mà dễ ăn như thế thì sẽ chẳng còn ai cảm thấy bất hạnh.
Tuế chăm chú nhìn Hải An như muốn đục thủng một lỗ lớn trên má của cậu. Rồi thông qua đó mà quan sát xem rốt cuộc não của cậu được làm từ chất liệu gì.
Nó biết Hải An rất tinh ý và cẩn thận, cho nên nó mới không muốn dây dưa lâu. Chỉ là lỡ bỏ qua một buổi tối thôi, vậy mà một buổi tối là đã quá đủ để Hải An suy ra được nhiều vấn đề.
Chưa kể, buổi tối hôm qua cũng chẳng phải khoảng thời gian nhàn rỗi gì.
Gặp thứ quái dị, bị hù dọa một phen, bỏ công dọn dẹp xong lại xách mông đến chỗ làm, về nhà thì liền gục ngã ngay trên giường. Tuế thật sự không nhìn ra một kẽ hở thời gian nào để có thể ngồi tịnh tâm suy nghĩ…
Nó phục rồi, thật sự phục rồi, còn có cả kinh hãi nữa: “Làm sao mà ngươi đoán ra?”
Hải An im lặng, mặc dù vẻ bề ngoài nhìn vẫn thư thả và bình tĩnh hệt như chẳng có gì ghê gớm. Nhưng chỉ có cậu mới biết, bản thân đã rùng mình và nổi da gà ra sao.
Cậu vậy mà lại đi giữ một thứ nguy hiểm như thế ở bên người suốt cả một tuần.
Chuông báo động nguy hiểm “trực giác” của cậu cũng chẳng cho ra một tia cảnh giác báo nguy. Chỉ sợ lúc trực giác thức tỉnh báo hiệu thì cậu đã không còn khả năng lật kèo.
Song, suy tính đi thì cũng phải suy tính lại, Tuế đã ở bên cạnh Hải An gần cả một tuần. Bị cậu chọc tới nổ phổi có, bị cậu đùa giỡn tới nghiến răng nghiến lợi có, nhưng nó lại không hề có hành vi gì khác thường.
Ngoại trừ hôm nay nó đã kể một câu chuyện.
— Câu chuyện đó là chốt mở khoá cần thiết cho kế hoạch của nó sao?
— Nó đang cố ý kêu gọi sự đồng cảm?
— Hay đang nhen nhóm ngọn lửa d·ụ·c vọng?
Hải An âm thầm thở ra một hơi dài rồi giấu nhẹm hết những tâm tư nhốn nháo vừa xuất hiện. Cậu sắp xếp lại ngôn từ trong đầu, điều chỉnh giọng nói ở mức vừa phải, chậm rãi nói chuyện thăm dò: “Vào lúc thấy lời nhắn “Chúc mừng con thành công, Tuế!” của người gửi chiếc điện thoại, tao đã luôn thắc mắc: Cái gì thành công? Nhận bưu kiện thành công? Mở khoá thành công? Hay nhận tiền thành công?”
Hải An ngẩng mặt đón một cơn gió thuộc về ngày mới, tâm trí thoáng chốc tỉnh táo hơn hẳn: “Sau đó tao lại chuyển sang suy nghĩ tới một vấn đề khác, người gửi chiếc điện thoại liệu có biết đến sự tồn tại của tao ở kế bên mày không?”
Cậu nói: “Hẳn là phải biết đi… Bởi vì, mày không có tay.”
Tuế nháy mắt hiểu ra chi tiết mấu chốt, cả người nó cứng đờ như bị đinh đóng cố định, đôi mắt hoang mang nhưng chiếm nhiều phần nhất vẫn là vẻ khó tin, khó chấp nhận.
Đúng vậy, nó không có tay!
Chỉ vì một chi tiết vô cùng hiển nhiên đó mà nó thua cả một bàn cờ.
Tiếng hít thở của Tuế trên vai bỗng nhiên trở nên khẩn trương. Nó nhớ lại cuộc trò chuyện vào tối hôm qua, khi nó hỏi Hải An trữ một lượng lớn amoniac trong nhà để làm gì. Hải An lúc đó đã nói như thế nào? Cậu bảo nếu nó mang ra được một thùng nước sạch thì sẽ trả lời.
Tuế đơn giản chỉ nghĩ Hải An không muốn trả lời nên làm khó làm dễ. Nhưng giờ nhớ lại, hành vi đó không phải là đang thăm dò nó sao?
Nếu nó mang thùng nước ra được, toang. Vì Hải An sẽ càng cảnh giác với nó hơn, có khi cậu sẽ lừa nó rồi vứt nó vào Lò đốt rác chung một lần với cái xác vụn.
Nếu nó không mang thùng nước ra được, càng toang. Vì Hải An đã nắm được sơ hở của nó. Sơ hở đó nếu chỉ ở một mình thì sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì lớn. Nhưng khi kết hợp với sự tồn tại của người gửi chiếc điện thoại, thì đã quá đủ để Hải An nhìn ra điểm bất thường.
Trái ngược với chỉ số thể lực, khả năng tư duy của Hải An luôn khiến Tuế phải âm thầm trầm trồ.
Tuế ở bên cạnh Hải An không lâu, nó còn không biết Hải An bao nhiêu tuổi. Nhưng nó đã nhiều lần chứng kiến cách Hải An sử dụng bộ não của mình. Chứng kiến cậu dùng một vài ánh mắt là có thể xoay vòng vòng ngươi bám đuôi. Tự thân nó còn trải nghiệm qua việc bị cậu dùng một hai lời nói đùa lên đùa xuống.
Chẳng phải nói xa, đứa bé gái vừa rồi còn chưa từng mở miệng ra nói chuyện đâu, mà từ lý do nó bỏ trốn, nơi nó ở, thời gian nó xuất hiện đều theo từng bước chân chậm rãi bị khám phá.
Không phải là Tuế chưa từng gặp gỡ hay tiếp xúc với những “hai chân” thông minh, ông và mẹ của nó đã được cả xã hội loài người công nhận là những “hai chân” thông minh nhất trong thông minh.
Chẳng qua, giữa Hải An và bọn họ có gì đó không giống nhau. Sự thông minh của ông và mẹ khiến Tuế hơi bất mãn nhưng rất ngưỡng mộ và khâm phục. Còn Hải An… Hải An khiến nó…
Sợ hãi.
Nỗi sợ giống như bị một sự tồn tại cao cấp hơn nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Trong tất cả các giống loài, con người là chủng tộc duy nhất được sinh ra với một thân xác yếu đuối. Mặc dù vận mệnh đã bù lại cho bọn họ một bộ não phi thường, nhưng không phải con người nào cũng tin tưởng vào sự sắp xếp đó.
Và vì thế, một điểm yếu đã ra đời. Nó khiến hào quang của loài người bị mài mòn.
Con người rất thông minh, rất sáng dạ. Nhưng đồng thời cũng nhát gan, thay vì tin tưởng vào tư duy của bản thân, phần lớn con người lại lựa chọn đi theo lối mòn của xã hội và đứng về phe có đông người. Giấu đi v·ũ k·hí sắc bén của bản thân để cùng “mọi người” chung tay nắm một con dao từ tháng này sang năm khác, dù lưỡi dao có mòn cũng không ai can đảm đứng ra để thay.
Tuế biết điều đó, dù sao nó cũng đã lý giải và học tập bắt chước xã hội con người trong rất nhiều năm.
Cũng vì lẽ đó mà trí tuệ Hải An bày ra khiến nó sợ hãi.
Hải An… có một sự tự tin vô hạn đối với lối tư duy của bản thân, càng không ngại mà bỏ công chứng minh và hành động theo một cách mù quáng.
Nếu bỗng nhiên xuất hiện suy đoán bên dưới đống rác giấu một con người không rõ lai lịch, có ai bình thường sẽ thản nhiên đi đến bắt chuyện?
Nếu bỗng nhiên phát hiện bản thân có người bám đuôi, mấy ai đủ bình tĩnh để đảo khách thành chủ, từ con mồi âm thầm hoá thành thợ săn?
Nếu bỗng nhiên nhận được một thiết bị bất minh đầy mờ ám, sẽ có bao nhiêu người mang theo tâm trạng hứng thú đi kích hoạt?
Đã vậy còn tỉnh táo sắp xếp xong lối thoát cho bản thân mình…
…
Hết chương 47.
——————————