Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 48: Cái gì thành công? (3)

Chương 48: Cái gì thành công? (3)


Tuế không có tay, nó cũng không thể sử dụng sức mạnh siêu nhiên nào đó để thay thế cho tay.

Nếu vậy thì lúc gửi chiếc hộp nhựa, nó đã làm như thế nào? Đâu chỉ thế, nếu đã không có tay thì tờ giấy có ba ký tự ghép lại thành một cái tên “Tuế” kia từ đâu chui ra? Rồi còn kích hoạt điện thoại lẫn mật khẩu, đó đều là những việc cần tay để làm.

Tất cả những chi tiết đó đều đã vạch trần một sự thật… Bên cạnh Tuế còn có một con người khác âm thầm hỗ trợ.

Người gửi điện thoại liệu có biết điều đó không?

Tuế không dám nói ra câu trả lời, nhưng Hải An đã lên tiếng khiến nó phải đối mặt: “Tao không tin là người biết sử dụng Bảng quy đổi thần số học để làm mật khẩu lại không phát hiện được manh mối lộ liễu như thế.” - Hải An nhàn nhạt đánh giá.

Nói như vậy, người gửi chiếc điện thoại chắc chắn phải biết việc Tuế đang hợp tác với một người khác để gửi thư.

Hải An tiếp tục nói: “Nhưng trong cả quá trình khởi động điện thoại và phát hiện lời nhắn, người gửi lại không hề đề cập đến sự tồn tại của tao. Cứ như là đang giả bộ không biết vậy.”

Thiếu niên từ tốn vuốt gọn lại mái tóc bị gió vờn rối: “Tại sao lại giả bộ không biết? Sợ tao tức giận sẽ làm hại mày?”

Lại nói, số tiền hai mươi sáu tỷ kia cũng quá khả nghi. Trước đó mặc dù Tuế đã nói rằng nó muốn tự chuộc bản thân mình. Nhưng đó chỉ là cuộc nói chuyện giữa Tuế và Hải An, người gửi điện thoại hoàn toàn không biết điều đó.

Vậy mà vừa liên lạc là đã được gửi tới một khoảng tiền vô cùng lớn sang. Để làm gì? Cứ thế hào sảng thẳng tay quăng tiền qua cửa sổ cho một người xa lạ? Phải biết số tiền đó lớn đến mức đủ để làm lại cuộc đời.

Đúng. Chính là làm lại cuộc đời.

Nhìn biểu cảm ngày càng hãi hùng của Tuế, Hải An khẽ cười: “Tao lúc đó không thể đoán ra được hành vi của người gửi chiếc điện thoại là mang ý nghĩa gì. Mọi suy đoán gần như lâm vào bế tắc. Nhưng bỗng dưng, tao lại nảy ra một suy nghĩ hơi điên rồ.”

Ngừng lại một chút, Hải An nói: “Lỡ đâu người gửi chiếc điện thoại hoàn toàn không biết về sự tồn tại của tao thì sao?”

Hải An không phải đang nói về vấn đề liên quan đến chỉ số IQ, cậu đang ám chỉ về việc tâm lý bị che đậy.

Nếu giả sử như thế, thì rất nhiều vấn đề sẽ tự nhiên được hợp lý hoá, như: Gửi tiền cho Tuế sài, tất nhiên là sẽ mạnh tay gửi nhiều một xíu. Gửi lời nhắn cho Tuế nghe, tất nhiên là sẽ vui vẻ, chân thành một xíu.

“Sau khi có suy đoán hơi điên đó, tao lại nhớ về lời nhắn chúc mừng trong điện thoại.” - Hải An cười - “Hình như tao biết lời nhắn đó chúc mừng về cái gì rồi.”

Tuế im lặng, lời nói của Hải An rất nhẹ nhàng, không hề chế giễu, không hề uy h·iếp, cũng chẳng mỉa mai. Nhưng nó lại cảm thấy bí bách khó chịu vô cùng.

Một lần ở trong hẻm nhỏ khi nói về ảo giác, bởi vì vấn đề không lớn, Tuế có thể tự lừa dối mình và phớt lờ. Nhưng thêm lần này, nó không thể không thừa nhận. Cảm giác giống như tội nhân bị phán xét có tội vậy. Mặc dù đúng lỗi đúng tội nhưng nó vẫn cảm thấy oan ức vô cùng.

Oan ức, bất mãn, không phục.

Nhưng lại bất lực, nhỏ bé, chẳng thể kêu than.

Hải An nhếch khóe miệng, chiếc răng nanh nho nhỏ lại lộ ra bên ngoài. Mỗi khi Tuế thấy chiếc răng đó là nó biết chẳng có gì vui vẻ sắp xảy ra.

Hải An lúc này ba phần lưu manh, bảy phần gian trá.

Cậu nói: “Lời chúc mừng đó, nó là chúc mừng mày thành công “mọc tay” thành công có thể viết chữ gửi thư, thành công có thể sử dụng điện thoại nhận tiền…”

Tuế hít một hơi sâu, cơ thể nó như căng tròn hơn một vòng, nó nhìn Hải An với ánh mắt phức tạp, chờ đợi cậu nói nhưng lại cũng giống như không muốn nghe.

“Tóm gọn hết tất cả lại là, nó chúc mừng mày đã thành công chiếm đoạt được thân xác của con người… Phải không?” - Thiếu niên nhìn nó, cười đến xán lạn.

Người gửi chiếc điện thoại cùng với số tiền kia khả năng cao là đã sớm biết được “kế hoạch” của Tuế. Cho nên ngay khi Hải An làm theo lời Tuế và gửi thư về, thì người đó đã nhầm lẫn Hải An thành Tuế. Và cho rằng, Tuế đã thành công đổi được một thân thể mới.

Trong lời nhắn của người gửi điện thoại không hề nhắc đến Hải An là bởi vì người đó chẳng hay biết về việc Hải An vẫn còn “tồn tại”.

Hải An: “Cho đến sáng hôm nay, khi nghe tới mấy lời nhảm nhí như ban cho điều ước, ban cho sức mạnh. Suy nghĩ của tao cuối cùng cũng đã có cơ sở để hoàn thiện.”

Không quan tâm đến Tuế đang thất thần, cậu tiếp tục vạch trần: “Lúc ở Trung tâm nghiên cứu động vật, mày đã được giám định là không phải “sinh vật”. Khi đó mày thật sự đã thành công khiến tao hoang mang. Chúc mừng.”

Cậu nói: “Kết hợp với những manh mối vừa rồi, tao đoán, cục bông đỏ hoe này cũng không phải là cơ thể của mày, nó chỉ là vật chứa tạm thời mà mày nương nhờ trong lúc đi tìm một thân xác phù hợp thôi.”

“Bốn ngày trước, thông qua những câu hỏi mà mày đã trả lời trước khi vào bưu điện… Ừ, giờ nghĩ lại thì đúng là không khác phép thử Turing lắm. Tao nhận ra được mong muốn hoà nhập vào xã hội con người của mày vô cùng mãnh liệt.”

“Nhưng tại sao đến giờ xã hội con người vẫn chưa thể ghi nhận giống loài của mày? Càng không có những cơ sở dữ liệu liên quan.”

“Theo lời nói của nam nghiên cứu viên khi đó, tao cũng đồng ý cho rằng mày là một loài sinh vật hoàn toàn mới, chưa có ai từng gặp mặt mày hay bọn mày cả.”

“Nhưng giờ ngẫm nghĩ, tao lại có một hướng rẽ khác. Những con người từng gặp mặt bọn mày có phải đều đ·ã c·hết? C·hết trong sự mờ mịt, đến nổi không thể gửi đi một thông tin nào hữu ích cho xã hội.”

Hải An giáng cho Tuế một đòn cuối: “Giống loài của mày tồn tại bằng cách trộn c·ướp lớp da của con người. Che giấu kỹ như thế, nếu bị phát hiện thì đúng là một chuyện động trời.”

Chỉ còn một khoảng cách nữa là sẽ tới được cửa quán bar. Hải An nắm lấy cơ thể bông gòn của Tuế rồi nhét nó vào trong túi, giọng nói của cậu trở nên lạnh nhạt: “Còn gì muốn hỏi không?”

Tuế đang một thân c·hết lặng, nó thất thần nhìn Hải An, thở dài hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi…?”

Hải An nhướn mày nghi hoặc: “Mày biết để làm gì?”

Cậu đến lúc này cũng vẫn chưa quên đâu. Tuế cần phải thoả mãn một điều kiện nào đó thì mới có thể tiến hành c·ướp đoạt thân xác. Mấy thứ thông tin tuổi tác cá nhân như thế, cậu tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ.

Song, ngược lại với điều Hải An lo sợ, Tuế chỉ là đang đơn thuần thắc mắc thôi: “T-ta… thật sự rất tò mò về những năm trước đó trong quá khứ ngươi đã sinh sống như thế nào.”

Có một câu nói rằng: Quá khứ luôn là nguyên nhân dẫn đến tính cách của hiện tại. Phải là môi trường sống kiểu gì thì mới đào tạo nên được một con người thế này?

Đa nghi thành tính, cẩn thận như thói quen, tinh ý lại càng không cần phải suy nghĩ. Nhận thức một, song ý thức mười.

Kiểu người như thế, rất đáng để tò mò mà… phải không?


Hết chương 48.

——————————

Chương 48: Cái gì thành công? (3)