Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 48.5: Câu chuyện nhân vật. (2)
Đây là phần không liên quan đến cốt truyện, chỉ là một đoạn nhỏ
thể hiện chiều sâu của nhân vật, độc giả có thể bỏ qua.
——————————
Hậu chương: Vật chứa nhỏ không có ý nghĩa.
Hiếm khi có một ngày nghỉ thoải mái, mặt trời đã lên cao mà Hải An vẫn vùi đầu vào chiếc gối mềm. Không gian nhỏ xung quanh vẫn đang vang lên tiếng lảm nhảm của Tuế. Nó đang không ngừng t·ra t·ấn tinh thần cậu bằng những câu chuyện cổ tích rỗng tuếch và tẻ nhạt.
Để cắt đứt quá trình nói không ngừng của Tuế, Hải An hé mở nửa con mắt, không mặn không nhạt hỏi: [Tại sao mày lại thích những câu chuyện cổ tích như thế?]
Tuế dừng nói, nó hỏi ngược lại: [Ngươi không thích cổ tích sao?]
Hải An: [Không hẳn là không thích, chỉ là không có tin tưởng và ám ảnh như mày.]
Vẻ yên tĩnh hiếm hoi xuất hiện, Tuế như đang nhớ lại một vài chuyện không vui. Hải An mừng thầm trong đầu.
— Cuối cùng cũng chịu im.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Tuế lại lên tiếng, giọng nói của nó lần này chẳng còn mang theo sự vui vẻ: [Bởi vì chỉ có trong cổ tích, ta mới tìm ra được ý nghĩa sống của mình.]
…
Cổ tích luôn là bài học đầu tiên mà trẻ em tiếp xúc. Là cái kính lúp đầu tiên giúp mọi con người chạm đến sắc màu của thế gian. Là nền tảng trong sự trưởng thành của bất cứ con người nào.
Nếu trên xã hội có vô vàng sợi dây tượng trưng cho d·ụ·c vọng và ý nghĩa thì cổ tích chính là sợi đầu tiên mà chúng ta đã kéo…
Đối với Tuế, mặc dù nó gặp sợi dây kia có chút muộn màng, nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi việc cổ tích đã trở thành ý nghĩa và động lực to lớn nhất của nó.
Hải An nháy mắt tỉnh cả ngủ, cậu cười sượng hỏi: [Mày thích [Anh hùng] hay [Lũ Quỷ]?]
[Ta thích Thần Đèn, Bà Tiên, Phù Thuỷ và Pháp Sư…] - Tuế không liên quan đáp.
Hải An: [……]
— Ý là thích phe [Sứ Giả] à?
Không chờ Hải An nhận xét, Tuế nói: [Ta là một sinh mệnh có cội nguồn nhưng lại không có “câu chuyện”.]
[Một vật chứa với nhiệm vụ cực kỳ quan trọng nhưng chung quy lại chỉ quanh quẩn bên hai chữ “công cụ”.]
Là một sự tồn tại có vai trò lớn nhưng nếu chỉ xét riêng mỗi bản thân nó thì lại chẳng kể ra được một ý nghĩa đàng hoàng.
[Nghe không giống sao…?] - Lời nói của Tuế đượm lên sự trống rỗng, sâu bên trong ý thức nhỏ nhoi kia, Hải An không thể nhìn ra được đó là điểm buồn bã hay tệ hơn là bãi tuyệt vọng.
[Giống cái gì?] - Cậu cẩn thận hỏi.
Tuế không để tâm, nó chậm rãi đáp: [Giống Bà Tiên, giống Thần Đèn…]
Những nhân vật chỉ xuất hiện một đến hai lần; đột ngột bước ra từ vòm trời; ban phát điều ước; trao cho cơ hội; ôm ấp lòng tốt…
Nhưng cuối cùng, có ai nói ra được…
Ý nghĩa của Bà Tiên hay Thần Đèn là gì? Cứu giúp những mảnh vận mệnh nhỏ bé có phải là ý nghĩa sống của họ? Sự xuất hiện của họ mang đến những làn gió lớn, ảnh hưởng đến toàn câu chuyện.
Nhưng “câu chuyện” của riêng họ là gì?
Nếu đã quan trọng như thế, tại sao cái kết cuối cùng lại chẳng mang theo “cuộc đời” của họ?
Tuế cảm nhận được bản thân và ý nghĩa tồn tại của nó thông qua những thứ gọi là cổ tích. Mặc dù chẳng có gì thay đổi, chẳng có gì tìm thấy đáp án. Nhưng ít ra, Tuế đã phát hiện được những sự tồn tại có chung hoàn cảnh với mình.
Tuế là Thần Đèn… sự xuất hiện của nó là một lời chúc phúc đối với thế giới xám xịt này.
…
Hết hồi 2: Cổ tích và ngụ ngôn. [3.01.024]
——————————