Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Trương Hoàng Lâm. (6)

Chương 6: Trương Hoàng Lâm. (6)


Hoàng Lâm đã chặn lại cú t·ấn c·ông như trời giáng đó. Đuôi tóc vẫn còn vương giọt nước, quần áo dính sát vào cơ thể để lộ ra bờ vai rộng lớn và vững chãi.

Trên mặt đất trơn trượt là hai vệt hằn sâu song song nhau của đế giày, Hoàng Lâm rõ ràng đã bị lưỡi rìu đẩy ngược về sau chừng nửa mét…

Tại sao lại đi đến tình cảnh như thế này chứ?

Theo như cách mà Hoàng Lâm và mọi người trong đội mong muốn thì con quái vật nên bị vắt kiệt sức bằng những nhát kiếm đủ sâu.

Rõ ràng đến vừa nãy thì mọi thứ vẫn đang diễn ra rất ổn định. Một tấc áo của Hoàng Lâm còn chưa từng bị chạm vào chứ đừng nói đến hình ảnh phải vừa đỡ kiếm và vừa ho ra máu như thế này.

Uy lực của con quái vật là không thể phủ nhận, đó cũng là lý do mà Hoàng Lâm từ đầu trận chưa từng lấy cứng chọi cứng. Giờ thì không thể né tránh được nữa rồi, bởi nếu né thì sẽ lại có thêm người m·ất m·ạng.

Hoàng Lâm nghiến răng hất tung lưỡi rìu: “Tránh ra mau!” - Cậu thanh niên đỏ mặt hét lên với thành viên phía sau còn chưa kịp hoàn hồn. Những người tỉnh táo khác chạy đến rồi lôi chân đồng đội đi.

Lưng kiếm mỏng lướt qua lưỡi rìu, hai thứ v·ũ k·hí ma sát với nhau tạo ra thứ âm thanh như móng vuốt sắc bén cào lên đĩa sứ trắng ngần.

Hoàng Lâm nhổ ra một ngụm máu, ruột gan cậu lúc này như rối thành một mớ hỗn độn. Những ngón tay bị phản chấn làm cho cứng đờ. Cổ tay chuyền đến từng cơn ê ẩm. Thắt lưng cũng răn rắc kêu lên. Con quái vật dường như lại có ý định chạy sang chỗ khác. Nhưng Hoàng Lâm nào sẽ cho phép nó rời đi?

Nó sẽ c·hết, tất nhiên rồi, kết quả từ lúc bắt đầu của nó vẫn luôn là c·ái c·hết. Nhưng bây giờ nó sẽ được c·hết nhanh hơn một chút.

Mana mang sắc đỏ của hoàng hôn tràn ra từ cơ thể và lan tỏa khắp không trung. Hoàng Lâm bây giờ chẳng khác gì một ngọn lửa. Một ngọn lửa sẽ t·hiêu r·ụi sạch sẽ mọi thứ trước mặt.

Uy áp toả ra khiến vạt áo đỏ của cậu lất phất trong không gian. Những lọn tóc đen xuề xoà bết dính cũng rung rinh lay động. Đôi mắt cậu như đang bắn ra ánh sáng đỏ chói.

Cả phe địch và phe ta đều bất giác lùi lại, có vài con quái không chịu được áp lực mà phải khuỵu cả gối xuống. Con thủ lĩnh đứng gần nhất dùng hai tay che lấy mắt và không ngừng chống cự.

Mặt đất lấy Hoàng Lâm làm trung tâm bắt đầu lún xuống theo thời gian. Cứ như trọng lực của toàn thế giới đều tập trung vào một chỗ. Vết nứt lan tràn như một cái lưới nhện. Và con quái vật bị mắc kẹt trong phạm vi đó đã trở thành con mồi.

Sự ngột ngạt và đè nén như tỏa ra đến cả quảng trường. Không ai dám chớp mắt cả, nhịp thở của bọn họ cũng trở nên trì trệ. Nhiều người nuốt xuống nước bọt nhưng miệng lưỡi vẫn còn khô khốc. Họ chỉ có thể ngẩn ngơ tiếp tục theo dõi màn hình.

Thanh kiếm bốn thước được truyền vào mana đến mức tối đa. Cuồng phong xuất hiện ở nơi lưỡi kiếm. Nước mưa lọt vào phạm vi như bị bốc hơi rồi phát ra thứ âm thanh xì xèo. Cùng với đó là tiếng kiếm ngân như có thể cắt rách cả da thịt.

Mana bao quanh thanh kiếm khiến nó như to ra gấp đôi, dài ra gấp bội. Hoàng Lâm nắm chặt thanh kiếm bằng cả hai tay đang ướt đẫm. Cậu truyền tất cả ý chí và linh hồn mình vào rồi biến thanh kiếm trở thành một phần của cơ thể.

Bản năng của con quái vật vô lực gào thét. Nó cảm nhận được sự nguy hiểm xung thiên. Nhưng hãy nhìn cái khí thế như chúa tể đó đi, nếu nó quay lưng và chạy trốn thì chỉ có c·ái c·hết sẽ đứng ra đón đầu.

Chống cự lại áp lực xung quanh, con quái vật bắt đầu giơ rìu lên để chống trả. Cơ bắp nó nén lại thành một cục. Những tơ máu trong mắt phồng lên như sắp vỡ tung.

Nó bắt đầu lao tới Hoàng Lâm với đôi chân bị đè nén chậm chạp. Hoàng Lâm cũng không nói nhiều. Thanh kiếm mang màu sắc của hoàng hôn chém vào hư vô, những giọt mưa vô ý chạm nhẹ vào mũi kiếm bị tách đôi một cách mượt mà.

Mana khủng kh·iếp toả ra như vô tận. Không gian run rẩy và xuất hiện những vết gợn sóng như ảo ảnh.

Một nhát kiếm chậm chạp đẩy tới. Nhưng sự chậm chạp đó là đang ám chỉ những tàn ảnh còn sót lại.

Đôi mắt Hoàng Lâm không hề dao động, ánh mắt cậu tập trung lên kẻ thù, tập trung lên lưỡi kiếm. Cậu thanh niên s·ú·c thế, tất cả cơ bắp đều dồn hết vào chân.

Những viên sỏi đá và bọt nước xung quanh bị khí thế ấy hất tung lên.

Hoàng Lâm vung kiếm thật mạnh từ dưới lên trên theo một đường xéo. Sự chống cự và vùng vẫy của con quái vật trong mắt Hoàng Lâm như một trò cười. Lưỡi kiếm tràn ngập uy lực bắt đầu bùng nổ khi chạm vào da thịt của kẻ thù.

“C·hết!” - Một chữ. Duy nhất một chữ được thốt ra với âm vực lạnh lẽo như dao.

Một v·ết t·hương cực sâu lan từ eo cho đến vai của quái vật theo đường kiếm chém. Nguồn mana đỏ rực từ lưỡi kiếm xuyên qua v·ết t·hương, nó đi sâu vào cơ thể to như núi ấy rồi trở thành vô số lưỡi dao bén nhọn.

Chúng cắt vụng mọi thớ thịt trước mặt, chém gãy mọi đoạn xương xuất hiện cản trở, nghiền nát n·ộ·i· ·t·ạ·n·g nằm sâu bên trong cơ thể của quái vật. Cuối cùng, nó đi theo hình dạng nhát chém và phun trào ra từ sau lưng.

Máu bắn vào không gian. Hoàng Lâm không có tâm trí để tránh né. Máu của quái vật nhuộm nửa gương mặt cậu. Quần áo và tay chân cũng bị đính lên vô số đốm đỏ.

Máu loang từng mảng từng mảng trên nền đất đã sớm ẩm ướt.


“Trương… TRƯƠNG! HOÀNG! LÂM!!” - Không biết ai là người đã hò hét đầu tiên, tên của cậu thanh niên cứ như trở thành làn sóng quét ngang qua khắp quảng trường.

Những thanh thiếu niên hô hào mà không quản tới khàn giọng. Dù biết rằng những tiếng la hét ở đây sẽ không có cách nào truyền đến được nơi đó. Nhưng bọn họ vẫn chọn cách cổ vũ như thế để bọc bạch sự hưng phấn đang dâng lên mà không có cách nào hình dung.

Đứa trẻ ba tuổi nhìn vào sự náo động xung quanh mà không hiểu gì cả. Nhưng nó có thể cảm nhận được niềm vui đang lan tràn ra khắp cả không gian. Đôi má của nó ửng đỏ lên. Cảm xúc của nó đang bị dòng người lôi kéo.

Khác với đoàn người đang rần rần kích động, tâm trạng của đứa anh trai có phần trầm lắng hơn nhiều. Nhưng liệu có ai sẽ nhìn ra những cảm xúc sâu tới mức vô tận đang sinh sôi trong tâm hồn đứa trẻ này?

Ánh mắt đứa trẻ nhìn màn hình chiếu phía xa mà lộ ra vẻ si mê bất chấp. Trái tim nó không hoà vào dòng người, trái tim nó đang đập theo một giai điệu riêng.

Đó là nhịp đập không thuộc về những người theo dõi từ phía sau, mà nó thuộc về một kẻ trầm luân trong mạo hiểm phiêu lưu ở tuyến đầu.

Tâm trí đứa anh trai hoàn toàn bị móc rỗng bởi những khung cảnh hoành tráng giữa trung tâm. Nó nuốt nước bọt, khoé môi khẽ nhúc nhích khi gián tiếp cảm nhận được sự lãng mạn của Du Hành.


Hết chương 6.

——————————

Mọi người đoán trúng MC chưa? (ㆆᴗㆆ)

Chương 6: Trương Hoàng Lâm. (6)