Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 49: Chạy đi, chạy cho mệt vào. (1)

Chương 49: Chạy đi, chạy cho mệt vào. (1)


Hồi 3: Không phải “thật sự” mà là “sự thật”.

Chương 49: Chạy đi, chạy cho mệt vào. (1)

Ba tháng sau đó…

[Lãnh Địa Mùa Hạ] đã bước vào đầu tháng năm. Ở thời điểm này, ánh nắng dường như càng trở nên vàng chói. Nó khiến màu đỏ của những cây Phượng Vĩ lại càng thêm phần rực rỡ.

Tháng năm cũng là tháng mà thời tiết trở nên thất thường. Buổi sáng thì oi ả nhưng có khi đến chiều lại đổ cơn mưa.

Trong nhịp sống hằng ngày của Hải An đã đặc biệt xuất hiện thêm một cục nợ nhỏ có cái mồm siêu nhiễu chuyện. Gọi tắt là Tuế.

Sau khi bị Hải An nhìn thấu ý đồ chiếm đoạt cơ thể, Tuế vậy mà vẫn không chịu từ bỏ. Nó đu bám theo Hải An ở bất cứ nơi đâu, sử dụng mọi cách thức để thử thách tinh thần và giới hạn của cậu.

“Ngươi không muốn trở thành [Anh Hùng] à?”

“Ngươi không căm ghét [Lũ Quỷ] sao?”

“Ngươi sẽ giúp đỡ [Sứ Giả] chứ?”


Trong suốt mười bốn cái mùa xuân mà Hải An đã trải qua, lúc này cậu mới thật sự hiểu rõ được dụng ý của người xưa trong câu nói “Giới hạn của con người là vô hạn.”

Ngay khi bản thân cậu cho rằng sẽ bị cái miệng của Tuế làm cho đau đầu đến hỏng, thì ngay ngày hôm sau, cậu lại phát hiện ra bản thân vậy mà vẫn có thể… chịu đựng tiếp.

Ba tháng không quá dài cũng không quá ngắn, dù tâm trí bị làm phiền tới mức muốn hư thoát, nhưng Hải An đôi khi cũng moi ra được một vài thứ thú vị từ cái miệng nói nhiều của Tuế.

Câu chuyện cổ tích mà Tuế từng kể có khả năng cao là đang mô phỏng lại thực trạng thế giới ngày nay.

Nó đang ra sức sàng lọc những [Hạt Giống] tốt bằng nhiều cách khác nhau. Và Hải An đã may mắn nhận được một vé mời tham dự. Đến cả hai nhân vật bí ẩn được Tuế gọi là “ông” và “mẹ” cũng đều là như thế.

Bất ngờ hơn, từ những câu chuyện thường ngày mà nó kể, Hải An có thể xác định rằng, “ông” và “mẹ” của Tuế đều là con người 100% không hề bị đồng loại của nó chiếm xác hay đe doạ.

Hai người đó cũng nhìn thấu được âm mưu của Tuế đối với xã hội con người. Song, ngược lại với thái độ bài xích của Hải An thì hai người kia lại vô cùng ủng hộ và muốn hỗ trợ Tuế làm lại cuộc đời với thân phận là một con người hoàn toàn mới.

Hai mươi sáu tỷ đồng trong điện thoại chính là bằng chứng rõ ràng nhất.


Như thường ngày, Tuế vẫn đang cố gắng thuyết phục Hải An tham gia vào cái trò chơi nhập vai không có nút “chơi lại” mà nó phát triển. Nào là [Vương Quốc]; nào là [Lũ Quỷ]; là [Sứ Giả]; là [Anh Hùng]…

Hải An day day ấn đường, cậu mất kiên nhẫn lên tiếng chặn lời: “Tao muốn làm dân thường, cảm ơn.”

Tuế khịt mũi, nó tất nhiên là sẽ không bị một câu nói đơn giản đó làm cho nản lòng: “Dân thường sống không thọ, trong tất cả câu chuyện thì dân thường là phe c·hết nhiều nhất. Ngươi muốn c·hết sớm à?”

Thấy Tuế chuẩn bị lôi vấn đề sống c·hết ra bàn luận, kinh nghiệm bị Tuế dày vò suốt ba tháng cuối cùng cũng có chỗ để phát huy. Hải An thừa biết câu tiếp theo mà nó muốn nói, cậu xua xua tay: “Ừ, c·hết sớm cũng không sao. C·hết rồi thì hoả táng. Sẽ không đưa cơ thể cho mày. Không muốn ô nhiễm xã hội.”

Tuế chưa kịp hó hé một chữ: “……”

— Ngươi đang trả bài đầu ngày à!?

Nó xì một tiếng rồi bĩu môi nói: “Ngươi không biết có bao nhiêu người muốn trở thành [Anh Hùng] mà không có thành đâu. Cơ hội đã đến trước mặt mà còn không trân trọng.”

Hải An liếc nhìn Tuế, cậu nhếch môi: “Danh hiệu [Anh Hùng] đúng là rất khó để đạt được, nhưng một thế giới chẳng ai quy định chỉ được xuất hiện một [Anh Hùng]. Còn mạng nhỏ của tao thì mày có đi tìm bảy bảy bốn mươi chín thế giới khác cũng chẳng thấy cái tương tự.”

Cậu mỉa mai: “Kêu tao dùng cả phần tương lai còn lại chỉ để đổi lấy một cơ hội được ghi tên trong sử sách? Bỏ đi, tao không có tư tưởng chủ nghĩa anh hùng.”

“Ngươi phải suy nghĩ thoáng lên, một người làm quan cả họ được nhờ. Ta có thể thay ngươi chăm sóc cho gia đình và người thân.” - Tuế vẫn vô cùng kiên nhẫn thuyết phục.

Hải An: “Cảm ơn. Tao, sống, một, mình.”

Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh táo rồi cười khan gằn từng chữ. Nói xong thì cũng thẳng tay ném Tuế sang một góc cột điện. Dù biết rằng cái thứ đồ chơi này chẳng khác gì keo dính chuột, một lúc sau thì nó cũng sẽ tìm cách mon men lại gần. Nhưng, cứ tránh được phút nào hay phút đó.


Giữa trưa, cái nắng gay gắt của tháng năm như muốn hun tất cả sinh vật trong đô thị thành một bàn món nướng.

Bầu không khí uể oải bao trùm lên khắp mọi ngóc ngách, kể cả cái rãnh nứt, tổ kiến cũng không tha.

Ngoại trừ Hải An đang ung dung đứng trong quầy thì những tên choai choai khác đều đang hì hục tranh giành nhau một cái quạt máy. Anh Lê ngồi cạnh quầy, anh nhìn thiếu niên áo thun, quần dài tươm tất mà càng túa mồ hôi.

Thời tiết không dễ chịu, mọi người cũng lười ra đường, quán bar hôm nay vắng vẻ hơn hẳn. Hải An nhàn rỗi nhìn về phía bầu trời qua cánh cửa còn chưa đóng. Những đám mây dày đặc dường như cũng đang thương xót cho đô thị mà càng cố gắng ra sức che phủ mặt trời.

Kế bên là Trái Đất khuyết trắng mờ đứng yên bất động. Song, ở trên hành tinh xanh đó lúc này, từng giây từng phút, khung cảnh “ngày tận thế” đang diễn ra ở khắp mọi nơi.

Giữa lúc đang thẫn thờ nhìn mây nhìn trời, thì tâm trạng phẳng lặng của Hải An nhanh chóng bị cắt đứt bởi sự xuất hiện của anh Nho.

Thật may là cánh cửa đã mở sẵn.

Anh Nho thở hồng hộc lập tức phóng vào trong quán như bị ma rượt. Theo thói quen, anh liếc mắt khắp quán một lần, ánh mắt đó mang theo sự gấp gáp cùng vô hạn khẩn trương.

Thành viên trong hội đều căng cứng khi bị anh quét mắt qua, nhưng sau một lúc chẳng có chuyện gì xảy ra thì lũ loi nhoi đó lại tiếp tục tranh giành cái quạt máy trong sự khó hiểu.

Ngay khi ánh mắt đó di chuyển đến quầy bar, thì nó bỗng loé sáng một cách kỳ lạ.

Tim của Hải An rơi cái “thịch” cậu chậm chạp đánh mắt nhìn sang nơi khác. Nhưng đáng tiếc, anh Nho dường như đã xác định được mục tiêu. Anh tiến đến cạnh quầy và lựa chọn Hải An là người may mắn.

Anh Nho: “An, anh nói này.”

Anh Lê ngồi kế hóng hớt nhìn sang. Anh Nho là một người rất khoẻ, cao hơn một mét tám, lưng hùm vai gấu. Một người có sức lực lớn như thế lại đang khẩn trương tới mức mồ hôi chảy ra đầm đìa.

Hải An thở dài chấp nhận vận mệnh, cậu ngẩng đầu nhìn anh Nho với vẻ nghi hoặc.

Anh ta chùi chùi sạch những giọt mồ hôi trên trán, hai mắt đỏ hoe nhìn cậu lên tiếng: “Em muốn kiếm tiền không?”

Anh Lê nghe tới tiền là hai mắt hoá đèn pha, xềnh xệch kéo ghế lại sát hơn để cùng hóng chuyện. Vẻ mặt Hải An vẫn như thường, cậu ra hiệu để anh Nho tiếp tục nói.

Anh Nho quan sát thiếu niên tỉnh táo trầm ổn, khoé mắt vô thức giật giật, trong lòng ngực dâng lên một trận chua xót tới mức muốn đánh người. Anh hít một hơi sâu nén lại tâm tình sắp bùng nổ, nói: “Anh nhận được một công việc không chính quy, nhưng tiền công lại rất lớn.”

“Lớn cỡ nào?” - Chưa chờ Hải An có động tĩnh gì khác, anh Lê kế bên đã không nhịn được chen mồm vào.

Anh Nho quăng tới một ánh mắt khinh thường, tiếp tục nhìn Hải An nói chuyện: “Tính sơ thì cỡ gần bốn mươi triệu cho ba ngày.”

Hải An khẽ nhíu mày, anh Lê nghe mà còn phản ứng mạnh hơn.

Anh ta trợn mắt lắp bắp: “Bốn… Bốn mươi triệu!?”


Hết chương 49.

——————————

Chương 49: Chạy đi, chạy cho mệt vào. (1)