Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 50: Chạy đi, chạy cho mệt vào. (2)
Bốn mươi triệu là một con số như thế nào?
Nó là gấp năm lần tiền lương một tháng của Hải An. Nghĩa là thời gian đi làm năm tháng sẽ được rút gọn chỉ còn ba ngày.
Nổi nghi ngờ lại dâng lên cao hơn.
— Công việc kiểu gì mà như đi ăn c·ướp thế?
Hai thái độ trái ngược nhau khiến anh Nho thở dài, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em biết Hiệp hội có một bộ phận gọi là hậu cần không?”
Hiệp hội trong Hiệp hội Du Hành Gia, một nơi có nhiệm vụ chào đón và ghi chép lại từng chuyến du hành của con người. Là nơi quản lý và cung cấp hỗ trợ cho mọi Du Hành Gia đã được cấp giấy phép hoạt động.
Kể từ khi kỷ nguyên Du Hành được khởi động, du hành đã sớm trở thành xu hướng, trở thành động lực thúc đẩy sự phát triển của cả nền văn minh. Những người có cơ hội thử sức và thành công, thế giới gọi họ là những Du Hành Gia, một nghề nghiệp đầy vinh quang… giống như [Anh Hùng] vậy.
— Nghe cao cả quá nhỉ?
Nói về hậu cần thì đó là một công việc chạy song song với những chuyến Du Hành. Một thuật ngữ được sử dụng để chỉ những công đoạn nằm ở phía sau một quá trình hoặc một công việc nào đó. Nó bao gồm cả những hoạt động mà người ngoài “không nhìn thấy” như cung ứng, lưu trữ hay chuyên chở hàng hoá…
Nói theo một cách thực tế hơn thì hậu cần là vị trí dành cho những người sẽ trở thành chân sai vặt.
Có được gợi ý từ anh Nho, trong đầu Hải An liền thông suốt được nhiều vấn đề. Cái gì chứ liên quan đến du hành và Hiệp hội thì tiền công có cao hơn cũng chẳng thấy bất ngờ.
Anh Nho tin tưởng vào vốn hiểu biết của Hải An, anh ta bỏ qua phần giải thích lê thê ngoài lề, phớt lờ anh Lê còn đang mê mang, anh nói: “Sáng nay anh vừa nhận được một công việc tựa như thế, cũng chỉ là mấy thứ liên quan đến hậu cần đơn giản thôi. Nhưng vì không thông qua Hiệp hội nên tiền công họ trả sẽ gấp ba.”
Anh Lê gãi đầu: “Tại sao lại gấp ba?”
Hải An: “Gấp ba là bởi vì không có bảo hiểm cùng hợp đồng. Ngoài ra còn có nguy cơ bị phạt hành chính khi Hiệp hội phát hiện.”
“Ồ…”
Anh Nho nheo nửa con mắt, nhìn anh Lê khinh bỉ vô cùng. Nhưng khi quay sang nhìn Hải An thì ánh mắt lại tán thưởng không thôi, chẳng khác gì người cha đang nhìn con ruột và con ghẻ.
Anh Lê: “……”
Nói cách khác, là vì không có bên trung gian như Hiệp hội đứng ra đảm bảo nên sẽ không có bồi thường khi sự cố đến và càng không có tiền bảo hiểm nếu chuyến đi gây ra án mạng.
Vì dù sao thì khác với những Du Hành Gia, người thuộc bộ phận hậu cần phần lớn đều là người bình thường, không nắm giữ hệ thống tuần hoàn năng lượng và càng không có năng lực bảo vệ bản thân.
Anh Lê trầm ngâm, nhưng vẫn thấy không đúng lắm: “Cả thế thì cũng không đến mức bốn mươi triệu cho ba ngày.”
Dù chưa ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, anh Lê tất nhiên là cũng có chút hiểu biết về giá cả trên thị trường. Con số bốn mươi triệu không hẳn là cao, nhưng con số đó chỉ hợp lý với những chuyến du hành có điểm đến nằm trên Trái Đất với xác suất nguy hiểm đe dọa tính mạng cao.
Còn đối với những chuyến du hành đi qua đi lại giữa những vệ tinh an toàn, thì cái giá đó có phần hơi khủng bố rồi.
Anh Nho quay sang lườm nguýt, sẵn có lửa trong lòng, anh ta bốc hỏa lớn giọng: “Ngậm mồm, không ai nói chuyện với mày cả.”
Anh Lê oan ức bĩu môi, anh ta mong đợi nhìn Hải An như muốn nhờ cậu đòi lại công lý.
Hải An mặt không nửa điểm dao động, cậu rót một ly nước lạnh rồi đặt xuống bàn: “Bốn mươi triệu là tiền công của một người sao?”
Anh Nho nhận lấy ly nước, lại quay sang trừng mắt với đồng bọn ngu ngốc cạnh bên, bất đắc dĩ giải thích: “Bốn mươi triệu là tiền công cho tất cả công việc hậu cần.”
Thiếu niên gật gù như đã hiểu.
Ý của anh ta là, công việc hậu cần trong chuyến đi nếu chỉ có một người làm thì sẽ tự hưởng hết khoảng phí bốn mươi triệu đó, nhưng nếu xuất hiện người thứ hai cùng làm, thì tiền công sẽ bị chia hai, giảm xuống chỉ còn hơn hai mươi triệu. Xuất hiện người thứ ba, thì tiền công sẽ chia ba… Tiền công của chuyến đi là ăn trên đầu người.
“Giờ thì nghe hợp lý hơn rồi.” - Anh Lê chống cằm hí mắt châm chọc đánh giá.
Vấn đề ban đầu miễn cưỡng coi như rõ ràng, bây giờ là tới phần động cơ.
Hải An: “Vậy anh muốn em nhận việc này à? Hôm đó anh bận sao?”
Hải An không phải đứa trẻ mới sinh vào hôm qua, cuộc làm ăn sặc mùi bất ổn như thế lý nào sẽ không bị cậu nhìn ra? Anh Nho cũng không phải kiểu sẽ nhường lại món ngon cho người khác.
Hải An không nghi ngờ anh, nhưng cậu cũng không đến mức nhẹ dạ để người khác dắt mũi.
Thành viên trong hội có vẻ không quá đáng tin, nhưng khi xét về mặt lợi ích, hợp tác chung với bọn họ sẽ cắn được nhiều tiền hơn là làm việc chung với Hải An.
Ví dụ như anh Lê ngồi kế, chỉ cần chút vũ lực là có thể khiến anh ta khuất phục, chứ đừng nói tới việc cần mang tiền công khổng lồ ra dụ dỗ.
Nếu xem xét rạch ròi thì Hải An không thuộc cùng một phe với anh Nho, Hải An là người đứng phía sau anh Nghĩa. Vậy nên vì lý do gì mà anh Nho lại sẵn sàng nhả một miếng bánh thơm ngon như thế đến trước mặt cậu?
Câu trả lời sau cùng cũng không quá phức tạp, Hải An đã có thể đoán được đến bảy tám phần, cậu chỉ là đang tạo ra một cơ hội cho anh Nho hợp lý hoá lời nói dối của bản thân mình.
Không tính anh Nghĩa vào, thì anh Nho là người đầu tiên có suy nghĩ cần phải “trông coi” Hải An.
Hải An chính thức sống một mình là vào lúc cậu mới lên năm. Người thân họ hàng thì chẳng còn ai mà nợ nần vẫn chất thành đống trên đầu.
Vào thời điểm đó, giấy nợ của nhà cậu đã được chuyển nhượng sang cho hội Cánh Cụt. Nên lũ người đến gây khó dễ đòi nợ cũng là lũ đàn em chân tay của chúng.
Rượu Trái Cây lúc đó chỉ mới lác đác vài mống thôi. Ý thức địa bàn chưa mạnh mẽ như bây giờ. Nên khi lũ Cánh Cụt đến xiết nợ thì cũng ít ai để ý tới.
Mà tất nhiên là bọn chúng xiết nợ không thành công rồi, còn bị sự cứng đầu cứng cổ của Hải An năm tuổi chọc đến nổ phổi.
Thế là nên đánh thì sẽ đánh, nên đạp thì sẽ đạp.
Hải An năm tuổi thuận lý thành chương trở thành bao cát của bọn chúng.
Chẳng qua, nhờ anh Nho xuất hiện rất đúng lúc. Với cái bờ vai đủ lớn để kẹp c·hết được con bò thì lũ gầy còm Cánh Cụt chỉ là hạng ruồi muỗi.
Hải An chưa từng hỏi lý do vì sao anh Nho xuất hiện. Bởi vì thương hại một đứa con nít? Hay bởi vì muốn thể hiện uy quyền của một hội bảo kê?
Nếu là cái đầu thì quá OOC rồi. Còn cái sau thì lại không đúng lắm vì Hải An chưa bao giờ đóng một đồng phí bảo kê nào cả.
*(OOC: Out of character, nhân vật không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ đã thể hiện.)
Dần dà, Hải An cũng chẳng bận tâm nữa.
Một thời gian sau đó, quán bar Đào Đắng mới được xây dựng và anh Nho thuận lợi bị anh Nghĩa thuần hoá (?). Hải An khi đó mới được xem như là chính thức làm quen với mọi người.
Thời gian thật sự trôi rất nhanh, đứa trẻ năm tuổi lầm lì đã trở thành một thiếu niên trầm tĩnh. Còn anh Nho thì từ trạng thái miễn cưỡng làm việc đã trở thành nghe lời anh Nghĩa theo phản xạ tự nhiên…
Hải An nghĩ mà bỗng dưng thấy buồn cười, vậy nên cậu lúc này sẽ giả vờ ngu ngơ một chút để nghe anh Nho bịa chuyện.
Anh Nho cầm lên ly nước lạnh, nhấp một ngụm rồi than thở với giọng tiếc nuối: “Ban đầu là anh mày rảnh cho nên mới đáp ứng, nhưng rồi nhận được công việc đột xuất hai ngày sau…” - Anh ta nói đến đó thì giọng điệu run run như đang nghẹn uất một cục tức ở cổ.
— Công việc đột xuất cái thằng cha nó chứ!!!
— Còn không phải vì ông nội Nghĩa nổi điên tự nhiên kêu thằng nhóc đi thay à?
Nhớ tới cái giọng như ra lệnh trong điện thoại là anh Nho tức đến mức muốn bóp bể cái ly… Nhưng cuối cùng anh cũng không dám bóp, vì cái ly này là đồ anh Nghĩa mua.
Anh Nho: “……”
— Rõ ràng là mối ngon do ông đây kiếm được!! Bốn mươi triệu là nhờ danh tiếng của ông!!!
— Tập tành tiếp xúc với Du Hành Gia cái con khỉ khô!! Thắng nhóc này mà thả nó vào biển dung nham thì cũng sẽ thấy nó bơi lội như cá!!
Đáng lẽ ra anh ta không nên gọi điện cho anh Nghĩa để thông báo vắng mặt. Cứ âm thầm trốn đi, làm xong về nói sau thì có phải vui vẻ hơn không?
— Tức c·hết ông!!!
Anh Nho thường xuyên c·hạy v·iệc giúp anh Nghĩa trong suốt mấy năm nay nên cũng đã gây dựng được chút uy tín trong nội bộ Hiệp hội. Không biết ai kiếm ra được số điện thoại của anh ta mà đã giới thiệu cho nhóm Du Hành Gia ở bên ngoài. Thành ra anh mới được mời chèo nhờ hỗ trợ giúp đỡ ba ngày tới.
Với tâm trạng hí ha hí hửng, anh Nho nghĩ về con số bốn mươi triệu và gọi điện thoại cho anh Nghĩa để báo bận ba ngày.
Sau đó… Ài, làm gì còn sau đó?
Anh Nho ngay lập tức bị đoạt đi thịt trong miệng, đã vậy còn phải giả vờ bận bịu rồi mở miệng nhờ vả Hải An đi thay.
Tức không?
Tức chứ.
Vậy nên anh Nho đã dằn mặt con người độc đoán kia bằng cách từ chối việc đi nói chuyện trực tiếp với Hải An. Lấy lý do là sợ sẽ không che giấu được, dễ lộ sơ hở bị nhìn ra.
Rồi anh Nghĩa nói sao?
Ổng có quan tâm không?
Ổng có đồng ý tự mình đi thực hiện không?
— Đồng ý cái đầu heo!!
Anh Nghĩa lúc đó vô cùng đạm nhiên nói: “Chạy đi, chạy cho mệt vào, chạy tới mức không nói ra hơi. Thì dù có gượng gạo đến đâu cũng sẽ chẳng ai phát hiện.
Anh Nho: “……”
Nhất thời anh ta không biết nên đáp lại như thế nào. Nhưng quan trọng hơn, là sau đó anh ta vẫn thật sự làm theo…
“Chỗ này… Chỗ này anh kêu thằng Lê trông hộ cho. Anh Nghĩa có về thì cũng không la mày đâu.” - Anh Nho hít một hơi căng phồng phổi, anh ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Hải An nghe mà khẽ cười một tiếng.
Bình thường anh Nghĩa còn lo sợ cậu sẽ đi lung tung ra khỏi Quận Mười. Mà giờ anh Nho bảo việc biến mất ba ngày trời sẽ không bị la?
Anh Lê đang vui vẻ hóng chuyện tự nhiên bị lôi vào, anh ta trợn mắt trừng cái người vừa mạnh miệng phát ngôn: “Mắc cái quần gì bắt tao tăng ca? Trông hộ thì cũng là mày tự đi mà trông.”
“Ngậm mồm, tao chưa tố cáo mày với ông Nghĩa là hên rồi. Mày còn ở đây kỳ kèo?” - Anh Nho như trái bóng căng bị chọc thủng, anh ta gào lớn vào mặt anh Lê đến mức nổi cả gân.
Anh Lê: “……”
— Tôi cảm thấy thằng Nho đang giận cá chém thớt.
— Nhưng tôi không có bằng chứng.
Thấy Hải An vẫn chẳng ừ hử gì, anh Nho hắng giọng, quay lại nói: “Mày đi rồi anh cho mày ít tiền tiêu vặt.”
Hải An cứng người, cậu nhướng mày: “Cho em, ít ——— tiền?”
Thiếu niên từ tốn hỏi ngược lại anh Nho với biểu cảm cực kỳ thân thiện.
Song, anh Nho còn lạ gì cái biểu cảm lấy vỏ đường ngọt bọc nhân thuốc đắng đó nữa? Anh ta giả bộ ho vài cái.
— Ông Nghĩa chẳng đề cập tới vấn đề phân chia tiền công.
— Cắn nhiều một chút chắc sẽ không sao.
Ừ, với điều kiện là anh phải cắn được đã.
Anh Nho nhìn Hải An bằng ánh mắt yêu thương, cẩn thận đề nghị: “5:5 nhé?”
Hải An chớp mắt, hơ hơ cười, cậu lặp lại: “5:5…?”
Anh Nho thấy hơi không ổn rồi, anh ta nhìn thẳng vào mắt của thiếu niên: “Vậy thì 6:4?”
Hải An trầm mặc nhìn anh, sau một lúc thì thả xuôi khoé môi: “9:1.”- Cậu chốt.
“Ông nội nó, sao mày không ôm hết mẹ nó luôn đi!?” - Anh Nho nghe mà tim rỉ máu, bi phẫn gào lên.
Thiếu niên quay mặt sang chỗ khác, hờ hững nhún vai: “Được, anh nói vậy thì em cũng không ngại nữa.”
— Aaaa!! Hết ông anh đến đứa em!!!
— Khốn nạn sống theo bầy!
Anh Nho xụ mặt chửi ầm hết cả lên trong đầu. Nhưng sau cùng vẫn phải đồng ý với tỷ lệ ăn chia 9:1…
Thôi thì có còn hơn không.
…
Hết chương 50.
——————————