Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 51: Chiêu hồn gọi quỷ. (1)
Thời gian tập trung của công việc này khá là gấp rút, đó hẳn là lý do khiến những Du Hành Gia kia phải tìm kiếm thêm hậu cần không chính quy ở bên ngoài.
Hải An nói chuyện với anh Nho là vào khi trời còn đang ở chín, mười giờ sáng, đến lúc này thì đã là sáu giờ chiều, trời tắt nắng, bóng tối dần xâm lấn cả không gian.
Hải An xuống trạm và đi bộ tới đối diện cây cầu Mang Chủng. Bên đường là một nhóm năm người đang đứng chờ.
Vóc dáng của Hải An không tính là quá nổi trội, so với những Du Hành Gia sớm chiều ở chung cùng nguy hiểm thì cậu càng có điểm giống con cái tập đoàn được nuông chiều ra tới.
Chiều cao chỉ hơi vượt qua mức phổ thông, tay chân thon dài. Nhưng khó dung hoà nhất vẫn là cái khí tràng bất cần đời hệt như từ lúc sinh ra cậu đã vốn lăn lộn trong sự xa hoa dư thừa.
Thiếu niên mặc một chiếc polo rộng rãi và quần lửng quá gối, chân xỏ giày thể thao, đầu đội nón. Gương mặt chưa rũ bỏ được nét trẻ con, nhưng khi kết hợp với thời trang một cây đen thui đầy “sáng sủa” khí chất trầm ổn, tư thái lại có chút lười biếng,… người như thế khi đứng chung với đoàn thanh niên trẻ tuổi lại trở nên đặc biệt bắt mắt. Nhất thời khó mà đoán ra được độ tuổi chính xác của cậu.
Nhóm năm người ở bên đường đứng sát vào nhau, mồm to mồm nhỏ hóng hớt đủ thứ chuyện. Chỉ dựa vào cách ăn mặc là đã có thể phân biệt được đâu là “ông chủ” và đâu là “người làm”.
Bốn người trong số đó, mang theo sự mong chờ và hưng phấn ra mặt, trang phục đều là kiểu thời thượng có pha chút mạnh mẽ hiên ngang.
Nhớ lại lời anh Nho dặn, chuyến đi này được dẫn đầu bởi một Du Hành Gia chính thức bậc II. Thành viên còn có một người chính thức bậc III và hai thực tập bậc III.
Nhìn vào người thanh niên đang bị vây kín ở giữa, Hải An liền xác nhận được ngay anh ta chính là nhóm trưởng - vị Du Hành Gia chính thức bậc II kia. Khí chất tự tin của người có tài, vẻ mặt nhìn ba thành viên khác đầy ôn hoà và nuông chiều.
Người trông có vẻ lạc loài nhất, anh ta hẳn là cũng giống Hải An, đến đây vì con số bốn mươi triệu. Chàng trai đó nhìn Hải An tiến đến thì đôi mắt sáng rực, độ tuổi chỉ chừng hai mươi lăm, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ là đặc điểm rất hiếm thấy ở nơi này.
Hải An tìm đến một Du Hành Gia để tiến hành điểm danh.
Dẫu biết là vì tuổi tác chênh lệch nên cậu sẽ phải đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người, chẳng qua… có cần thiết phải dò xét lộ liễu như thế này không?
Hải An cũng không phải thật sự là mấy đứa thiếu niên dễ kích động lại bồng bột, cậu sẽ không vì như thế mà cảm thấy mất tự nhiên.
Nam Du Hành Gia có vẻ ngoài dễ ở chung nhất trong bốn người nhìn Hải An một lượt từ đầu đến chân: “Tôi không nhớ là mình có từng nói chuyện với cậu đó.” - Anh ta gãi mũi đầy bối rối.
Vì thời gian gấp gáp nên anh ta đã nói chuyện và bàn bạc với rất nhiều người. Nhưng chắc chắn trong đám người đó không có ai là hao hao giống thiếu niên đồ đen trước mặt.
Hải An mặc dù trầm tĩnh, nhưng cậu không phải kiểu người mang trường năng lượng mờ nhạt, khí chất của cậu cũng chẳng phải dạng nội liễm. Vậy nên việc mọi người xung quanh có thể dễ dàng ghi nhớ diện mạo của Hải An là điều bình thường.
Hải An nhìn nam Du Hành Gia gật đầu, có những thứ không thể giấu thì tốt nhất đừng giấu: “Em đến thay cho…”
Hải An: “……”
— Anh Nho tên gì nhỉ?
Thiếu niên ngượng ngùng đè thấp vành nón lưỡi trai đen: “Đến thay cho một nam ba mươi sáu tuổi, rất đô con và bặm trợn.”
Nam Du Hành Gia không quá mức bận tâm đến khoảng ngập ngừng của Hải An, anh ta híp mắt, cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình.
“Có phải cái người nhìn y như côn đồ không?” - Một cô gái với đôi sừng cừu đen uốn cong trên đầu bước tới từ phía sau, cất lời chen ngang. Nam Du Hành Gia trước mặt “a” lên một tiếng như tỉnh ngộ.
— Chậc chậc… Máu côn đồ ăn vào gen, không biết anh Nho nghe thấy thì có vui không.
Nam Du Hành Gia: “Vậy cậu là em trai của người đó?”
Hải An ậm ừ gật đầu.
“Được rồi, anh là Nhật Bảo, tên em là?” - Nam Du Hành Gia chìa tay ra trước mặt cậu, vui vẻ giới thiệu.
“Hải An.” - Thiếu niên lễ phép bắt tay.
Nhật Bảo gật đầu biểu thị đã nhớ. Anh ta bắt đầu tập trung mọi người và bàn giao công việc.
Công việc hậu cần mà Hải An nghĩ sẽ rườm rà thật ra cũng không đến nổi. Cậu chỉ cần mang đống hành lý và đi theo sau đoàn. Nhìn mớ hành lý cần phải xách, Hải An cuối cùng cũng hiểu tại sao bọn họ lại thiếu nhân lực tới mức phải đi tìm đến người ngoài rồi.
Mấy người này là đang tính vào rừng mở sạp bán thực phẩm à?
Trong đống hành lý thì chiếm hơn hai phần ba đều là đồ ăn. Hải An được phân hai balo và hai thùng đông lạnh. Bên trong đều là trái cây còn tươi và nhiều món thịt đã ướp sẵn.
…
Bảy giờ tối, đó là thời điểm mà cả nhóm bắt đầu di chuyển.
Điểm đến của chuyến đi này là một khu vực cắm trại trên núi Lâm Tĩnh cách đô thị hơn bốn trăm kilomet, gần chín giờ lái xe. Cả nhóm sẽ di chuyển bằng xe Pickup với cabin đôi sáu chỗ ngồi. Nhu yếu phẩm thì được chất đầy ở thùng hàng sau xe.
Cả nhóm sẽ đi theo Đại Lộ Phượng Vĩ, rời khỏi đô thị bằng cổng thứ tư ở Quận Bốn.
Mặc dù nếu đem đi so sánh thì rời thành ở cổng Quận Mười sẽ càng gần hơn. Nhưng lúc này chẳng ai rỗi hơi đương không lại đi đâm đầu vào khu vực hỗn loạn đó.
Vậy nên Quận Bốn ở sát bên sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất.
Theo tính toán ban đầu của nhóm thì hai nhân viên hậu cần được thuê sẽ thay phiên nhau lái xe trong suốt khoảng thời gian chín tiếng. Tuy nhiên, vì sự xuất hiện bất ngờ của Hải An mà kế hoạch đã bị thay đổi ít nhiều. Tóc xoăn nâu sẽ chịu trách nhiệm năm tiếng đầu và nhóm trưởng Quang Hải sẽ lái xe ở đoạn còn lại.
Cô gái sừng cừu được ưu tiên ngồi ở ghế phụ và bốn người còn lại, bao gồm cả Hải An sẽ tạm chen chúc với nhau ở dãy ghế sau.
Tám giờ hơn, xe rời thành và bắt đầu lăn bánh trên những con đường đất. Mọi người trong xe đều là những thanh thiếu niên nhiệt huyết tràn đầy năng lượng, cuộc vui vì thế kéo dài đến hơn nửa đêm.
Đôi khi cả bọn sẽ cùng nhau hát hò, kể từ chuyện ma đến chuyện cười. Một chốc lại chuyển qua nghe tóc xoăn nâu tự sự về cuộc sống thường ngày trên [Lãnh Địa Mùa Hạ].
Chàng trai tóc xoăn nâu này vậy mà rất có khiếu chọc cười, ranh giới giữa người được thuê và chủ thuê cũng nhờ đó mà mờ nhạt đi hẳn.
Năm người khác không hề vì sự xuất hiện đột ngột của Hải An mà bài xích cậu. Bọn họ đối xử với thiếu niên nhỏ tuổi trầm ổn này vô cùng nhiệt tình. Nếu không phải Hải An đôi lúc sẽ đánh trống lảng thì có khi gia phả mười tám đời nhà cậu cũng sẽ bị moi ra.
So với mấy trò đùa giỡn t·ục t·ĩu của lũ choai choai ở hội thì bầu không khí thanh xuân tự do náo nhiệt này lại càng phù hợp với Hải An hơn.
Dù sao thì cậu cũng chỉ mới mười bốn thôi.
…
Hết chương 51.
——————————