Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Chiêu hồn gọi quỷ. (2)

Chương 52: Chiêu hồn gọi quỷ. (2)


“Nhưng mà sao mọi người lại đi thuê hậu cần không chính quy vậy?” - Tóc xoăn nâu ngồi ở ghế lái, không hề thấy ngại ngùng, lên tiếng hỏi.

“Do bên Hiệp hội bị quá tải rồi á.” - Cô gái sừng cừu vui vẻ tiết lộ.

Uỷ thác tìm hiểu và điều tra về vụ á·m s·át con trai út vẫn còn đang treo lủng lẳng cực kỳ chói mắt trên website chính thức của Hiệp hội. Thời gian treo càng lâu, độ khó sẽ càng được đánh giá cao và cũng sẽ càng thu hút được thêm nhiều nhóm Du Hành Gia đến nơi này.

Hiệp hội nhờ thế mà bận bù đầu, anh Nghĩa mấy ngày nay còn chẳng thấy được một cái góc áo. Vậy nên bộ phận hậu cần cũng không khá hơn là bao, văn phòng gần như bị đắm chìm trong biển tài liệu, nhân công có thể đi ra ngoài hỗ trợ đương nhiên sẽ hiếm hoi vô cùng.

Tóc xoăn nâu: “Vậy mọi người điều tra đến đâu rồi?”

“Không đến đâu cả, vụ này thật sự rất kỳ quặc. Nạn nhân được xác định là rối loạn năng lượng bên trong cơ thể, dẫn đến hệ thống tuần hoàn năng lượng bị gián đoạn và còn có chiều hướng đảo ngược.” - Nam Du Hành Gia ngồi ở ngoài rìa, đẩy cao gọng mắt kính, giọng nói mang theo sự bí hiểm lên tiếng.

“Nhưng nồng độ năng lượng được đo ở biệt thự và sân vườn rất bình thường, khách dự tiệc sau một thời gian quan sát và kiểm tra cũng không hề có triệu chứng kỳ lạ.”

Anh ta nhún vai, lại nói: “Hội chứng rối loạn hệ thống tuần hoàn năng lượng không phải mới mẻ gì, nhưng thời gian ủ bệnh rất lâu, triệu chứng đầu tiên bộc phát ra cũng rất sớm và càng không có đến mức nặng nề như nạn nhân.”

Tóc xoăn nâu: “Nạn nhân phát bệnh ngay giữa buổi tiệc mà phải không? Hắn ta ngất xỉu à?”

Sừng cừu lắc đầu, vẻ mặt âm trầm: “Nếu chỉ ngất xỉu thôi thì mọi thứ sẽ không bị làm ầm ỉ như thế. Nạn nhân như một quả bom năng lượng, nổ tung tại chỗ.”

“Nổ tung!?” - Tóc xoăn nâu trợn mắt, không thể tin được.

Cái c·h·ế·t của nạn nhân quá sức bi thương và khiếp đảm nên vẫn luôn được giữ kín với giới truyền thông. Chỉ có những Du Hành Gia và vài bộ phận liên quan đã ký kết hợp đồng bảo mật mới có thể tiếp xúc vào sâu hơn.

Đúng, là ký kết hợp đồng bảo mật.

Hải An nhìn mọi người mồm năm miệng mười mà không biết phải bình luận điều gì. Mà thôi chắc cũng không sao, dù gì thì đoạn ghi hình về cái c·h·ế·t của gã con trai út cũng bị rò rỉ, không đến hàng trăm thì cũng phải có một vài người sẽ xem được.

Anh Lê còn tiện tay lưu lại mà.

“Phải, phải. Cả sân vườn đều bị vụ nổ nhuộm đỏ lòm!” - Mắt kính kích động, lại chèn thêm vài lời hù dọa khoác lác.

“Xương, thịt, óc, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g văng tung tóe như tia lửa pháo hoa!”

“Những đoá hoa máu nở rộ ở khắp mọi chỗ!”

“Nạn nhân giây trước còn nói chuyện, giây sau liền biến mất khỏi thế giới!”

“Nghe đâu những người bị dính máu có xác xuất bị lây nhiễm vô cùng cao!”

“Có thể đã xuất hiện thêm nhiều vụ khác nhưng chưa phát hiện hoặc bị chính phủ ém đi.”

Tóc xoăn nâu ngờ nghệch nắm chặt vô lăng mà không ngừng lắp bắp: “Đừng… đừng có nói bậy. Làm sao có thể bị lây nhiễm được?”

Mắt kính đắc ý vô cùng, vênh mặt lên đẩy đẩy gọng kính: “Trước khi sự thật bị phơi bày thì tất cả đều có khả năng. Nếu không phải là dịch bệnh thì còn lời giải thích nào khác nữa đây? Đã bốn tháng rồi mà vụ án không hề có tiến triển.”

Mắt kính càng nói càng hăng: “Có khi chính phủ đang âm thầm bao vây người nhiễm bệnh rồi xử lý tập trung cũng không chừng, ngăn chặn dịch bệnh bằng phương thức bạo lực, thiêu c·h·ế·t, chôn sống, cô lập và bị đem đi vào sở nghiên cứu để chế tạo huyết thanh, vacxin,…”

Trong mắt tóc xoăn nâu lúc này chỉ còn sự c·h·ế·t lặng.

Nếu chỉ từ một sự kiện như thế mà bùng nổ thành dịch bệnh toàn đô thị thì cư dân của vệ tinh này coi như xong đời rồi.

Nhóm trưởng Quang Hải chịu hết nỗi khẽ cười, đánh đầu của nam mắt kính một cái: “Đừng có đùa dai.”

Sừng cừu ở ghế lái không biết từ lúc nào mà khoé môi đã mím thành một đường thẳng, vô cùng chật vật nhịn cười.

Hải An vẫn là một bộ mặt than chẳng dao động.

Nhật Bảo ngồi kế bên cậu huýt cậu hai cái, ánh mắt hóng hớt trò vui: “Em biết vụ đó không? Không lo à? Nếu thật sự là dịch bệnh thì c·h·ế·t trùm cả vệ tinh đó.”

Hải An làm sao có thể không biết? So với tất cả mọi người ngồi ở đây chỉ nghe qua lời đồn miệng, thì cậu còn đã từng tự thân chứng kiến và trải qua.

Nếu là dịch bệnh và có thể lây lan thì đúng là toang thật. Nhưng Hải An lại khá chắc chắn rằng đó không phải dịch bệnh.

Trực giác của cậu đã nói như thế.

Song để duy trì bầu không khí của mọi người, Hải An như cũ vẫn giữ nụ cười vừa vặn, quay sang nói: “Lo chứ, nhưng nghĩ tới cảnh có thể làm đám tang chung với hơn hai mươi sáu triệu người khác thì cũng thấy hơi được an ủi.”

Hải An cong mắt, cậu ngả ngớn cười, hùa theo mọi người cùng đùa cùng chọc cho tóc xoăn nâu sợ đến tái mặt.

Sau một lúc thì tóc xoăn nâu cũng đã nhận ra việc bản thân bị mang đi làm trò đùa, anh ta bất lực, chỉ đành âm thầm chuyển đổi chủ đề: “Nhưng mọi người không tiếp tục điều tra nữa à?”

Nhật Bảo cảm khái: “Muốn lắm chứ, nhưng thời gian không cho phép.”

“Đúng, thật sự là đáng tiếc mà. Ngày nghỉ phép của hai anh sắp hết rồi, lại phải quay về Trái Đất, không biết khi nào mới có thể đón tụi em đi chơi tiếp.” - Mặc dù là đang tiếc nuối, nhưng giọng nói của sừng cừu lại lộ ra một ít tia khoe khoang.

— Nghe thấy chưa?

— Hai anh nhà tôi là Du Hành Gia đang làm việc trên Trái Đất đó.

— Mấy ngày này là đặc biệt về để chơi chung với bọn tôi.

Không khiến sừng cừu thất vọng, tóc xoăn nâu lại há hốc mồm: “Hai người làm việc ở Trái Đất à? Đỉnh thế?”

Quang Hải còn lạ gì cái hoàn cảnh và cách khoe khoang này nữa? Anh ta chỉ ngồi nghe rồi cười giả lả.

Nhật Bảo hắc hắc cười, nghe mà hai lỗ mũi đều phồng lên: “Không có gì cả, đều là công việc chân tay cả mà.”

Tóc xoăn nâu: “Oa oa, sao có thể so sánh như thế? Được quay lại Trái Đất là giấc mơ của bao nhiêu người.”

Anh ta lại nói thêm: “Ra đó cũng là lý do mà mọi người gấp rút tổ chức đi cắm trại như thế à?”

Nhật Bảo: “Thời gian không còn nhiều, ở lại thì vướng tay vướng chân người khác, mà tay không rời đi thì lại có chút tiếc nuối.”

“Hiệp hội đang trong giai đoạn quá tải, lịch sắp xếp hậu cần chắc có khi chờ tới qua tháng.” - Mắt kính nhún vai bổ sung.

Tóc xoăn nâu gật gù, không chừa cơ hội khoe ra thái độ chuyên nghiệp của mình: “Mọi người quyết định rất sáng suốt, [Lãnh Địa Mùa Hạ] bây giờ đang là tháng đẹp nhất trong năm. Sau khi cắm trại thì mọi người có muốn tới biển chơi không? Tôi có thể tiếp tục đi theo mọi người.”

Quang Hải: “Cái đó phải xem thời gian còn lại như thế nào, nếu không có gì bất trắc thì thêm một chuyến đi biển cũng không sao.”

Tóc xoăn nghe được đến lời hứa mơ hồ của nhóm trưởng, đáy mắt liền lấp lánh ánh sao. Chỉ hận không thể ngay lập tức quay đầu lại, bật điện thoại giới thiệu một vài bãi biển có tầm nhìn cực đẹp.


Hết chương 52.

——————————

Chương 52: Chiêu hồn gọi quỷ. (2)