Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 53: Chiêu hồn gọi quỷ. (3)

Chương 53: Chiêu hồn gọi quỷ. (3)


5:48 sáng, chiếc Pickup chở sáu người đã đến được trạm chân núi.

Bởi vì cả đám tối qua chơi quá sung nên ai nấy đều ngủ rất trễ, Quang Hải sau khi rời đi để làm một số thủ tục gửi xe đơn giản thì cũng leo lên ghế lái chợp mắt tới khi trời bừng sáng hẳn.

Trạm chân núi này là do dân lang thang ngoài đô thị dựng nên để kiếm kế sinh nhai. Bắt nguồn từ những hoạt động cung cấp chỗ ở, nhu yếu phẩm và trong coi xe cho khách leo núi.

Khu vực này không lớn, có nhà dân bao quanh, người già, trẻ nhỏ, thanh thiếu niên đều có đủ.

Quy mô còn không bằng một cái xóm trong hẻm cụt, sinh hoạt không có năng lượng điện nên nhìn vào vẫn thấy vô cùng nguyên thuỷ. Nơi đây mỗi năm đều sẽ cử ra vài người quá gian đoàn khách leo núi hoặc tự cuốc bộ để vào thành mua sắm.


Đầu giờ khắc ba, nhóm người trên xe lục đục tỉnh dậy.

Hải An đã quen với việc ngủ ít, cậu thiếu niên là người đầu tiên xuống xe dỡ đồ. Theo sau là tóc xoăn nâu vẫn còn đang ngáp ngủ.

Trạng thái yên lặng làm việc đối với Hải An chẳng khác gì thói quen, nhưng chắc chắn tóc xoăn nâu sẽ không cho là như thế. Cái miệng nói liến thoắng của anh ta còn tốt hơn cả tiếng đồng hồ báo thức đầu ngày.

Bốn người trong xe đều bị làm phiền tới tỉnh giấc.

Có nhóm trưởng Quang Hải ôn hoà xuống, tóc xoăn nâu liền buông tha cho Hải An. Anh ta bắt đầu đi theo Quang Hải như cái đuôi nhỏ.

Sau khi ăn uống lót bụng thì cả nhóm bắt đầu leo núi.

Hải An được phân hai balo và hai thùng đông lạnh. Năm người khác cũng chất toàn bộ hành lý lên người. So với Hải An và tóc xoăn nâu, thể lực của bốn người kia rõ ràng đều nhỉnh hơn rất nhiều. Dù là chính thức hay thực tập, thì bọn họ đã đều được công nhận là Du Hành Gia.

“Tôi thấy dù có nhiều đồ hơn thì mọi người hẳn là cũng không cần đến đội hậu cần.” - Tóc xoăn nâu nhìn cái balo leo núi còn cao hơn cả đầu của Quang Hải, rồi nhìn cô gái sừng cừu cũng không kém bao nhiêu.

Quang Hải cười cười: “Sẽ hơi chật vật một chút, nhưng đúng là có thể. Chẳng qua lúc đầu đi tới vệ tinh này chỉ là muốn thử sức điều tra, mấy tháng trời luôn quanh quẩn trong thành, thông tin về những vấn đề khác đều có hạn. Chuyến đi và lộ trình cũng chỉ mới xem qua loa, sự chuẩn bị không đâu vào đâu cả.”

Anh nói: “Vậy nên để đến mấy nơi rừng thiêng nước độc như thế này thì có người bản địa đi cùng sẽ an tâm hơn. Cũng coi như có thêm một lớp bảo hiểm.”

Tóc xoăn nâu gật gù như rất tán thành với suy nghĩ đó, anh ta lại luyên thuyên sang mấy chủ đề khác.

Công việc mà Hải An cho rằng đơn giản lại ngốn sức vô cùng. Hai vai đã cứng đờ như có thể rụng xuống sau một giây. Cậu lúc này mới nhận ra được bản thân có bao nhiêu “yếu đuối”.

Tuế từ lúc bắt đầu chuyến đi đã luôn rất ngoan ngoãn “giả c·hết”.

Nhưng giờ, khi lực chú ý của mọi người đều tản ra xung quanh, Tuế lại hồi sinh rồi.

Nó chẳng sợ sẽ bị Hải An tiện tay ném đi, ở trong túi áo khoác không ngừng rục rịch ngoe nguẩy.

“Tch… tch. Đến con gái nhà người ta còn mang nhiều đồ hơn ngươi.” - Tuế dùng ánh mắt phán xét hết nhìn sừng cừu rồi lại quay sang nhìn Hải An mỉa mai.

Hải An: “……”

Cậu trừng mắt nhìn Tuế, nhưng nó lúc này giống như heo c·hết không sợ nước sôi.

Kiểu gì trong ba ngày tới, Hải An chả cố ném nó đi một lần? Vậy nên nó nghĩ, thay vì ngồi chờ Hải An tới chọc tức nó, nó sẽ đi trước chọc tức Hải An.

Cảm thấy bản thân đúng là ngày càng thông minh, Tuế vững tâm tiếp tục sự nghiệp châm chọc chỉ số thể lực của Hải An suốt hơn năm kilomet leo núi.


Đầu giờ chiều, Hải An cuối cùng cũng nhìn thấy được hình dáng của con suối.

Đây là một con suối lớn nằm ở thượng nguồn sông An Nhiên. Bờ suối thoáng đãng với thảm thực vật thưa thớt hơi ngả vàng, mọc lởm chởm để lộ ra phần đất xốp nâu.

Những dải nước trong veo mềm mại đang không ngừng chảy róc rách qua từng tảng đá, lòng suối rộng nhưng rất nông, chỗ sâu nhất cũng chỉ ngập chạm hông một người.

Bao bọc xung quanh là những cánh rừng còn nguyên sơ và yên tĩnh. Cùng với đó là không thể thiếu bầu không khí mát mẻ đậm mùi vị của thiên nhiên.

Sau khi xác định được vị trí cắm trại, hai người đội hậu cần liền xắn tay áo lên làm việc. Tóc xoăn nâu tự nhận bản thân rất có kinh nghiệm nên đã giành phần dựng lều lớn.

Ngay giữa lúc loay hoay, tóc xoăn nâu nhìn sang chỗ Hải An với cái lều nhỏ.

Rồi anh ta thấy Hải An đang vô cùng bình tĩnh đọc phần hướng dẫn sử dụng được in bên ngoài vỏ bao bì trong suốt của lều.

Tóc xoăn nâu: “……”

Cứ tưởng bản thân cần phải làm cho xong thật nhanh để còn đi cứu vớt đứa em trai nhỏ tuổi. Nhưng dưới ánh nhìn của tóc xoăn nâu, Hải An bắt đầu động.

Không đến năm phút, Hải An thành thạo nối từng thanh sắt lại với nhau để tạo hình khung lều, rồi sau đó căng dây, cố định bốn góc lều. Động tác của cậu như nước chảy mây trôi, không hề bị sượng hay bị vấp, cứ như cái người vừa mới đọc hướng dẫn sử dụng trước đó không lâu không phải cậu vậy.

Tóc xoăn nâu: “……”

— Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Cuối cùng, sau khi kiểm tra lại một lần nữa và trải phẳng các chi tiết xung quanh thì chiếc lều bánh ú cỡ nhỏ đã đứng vững trước mặt mọi người.

Một chốc sau, tóc xoăn nâu lại kéo Hải An đi nhóm bếp. Còn bốn Du Hành Gia vẫn đang tạm nghỉ ngơi cạnh bên làn nước mát rượi. Bọn họ đang ngâm những lon bia và trái cây tươi xuống lòng suối trong vắt đó.

Thức ăn được sắp xếp ra đầy ắp. Lửa trại cũng đã được nhóm lên.

Cả bọn đều đang chuẩn bị cho bữa tiệc nướng ngoài trời đầu tiên trong chuyến đi này.

Hải An cũng góp một tay vào công đoạn nấu nướng. Những tảng thịt bò đỏ mọng với nhiều vân mỡ đang xì xèo trên tấm lưới kim loại. Những xiên thịt ú nu cùng rau củ đầy màu sắc được sắp xếp ngay ngắn trên vỉ nướng than. Càng không thể thiếu đặc sản địa phương, những ống cơm lam được làm thủ công vô cùng hấp dẫn.

Hương gia vị trộn lẫn với mùi khói tỏa ra càng làm tăng thêm vẻ chân thật của mọi thứ.

Cả nhóm đến đây đã được gần ba bốn tiếng, loay hoay dựng trại khiến bụng của ai nấy đều đói meo. Những phải chờ tới trời về chiều thì thịt nướng trên vỉ mới toả mùi nghi ngút.

Hương thơm hấp dẫn của đồ ăn rù quến và mê hoặc những cái bụng rỗng đang cồn cào.

Buổi tiệc bắt đầu dưới ánh sáng cam sẫm của hoàng hôn, nhóm Du Hành Gia thì ngồi bệt trên tấm bạt ở trung tâm, Hải An và tóc xoăn nâu thay phiên đảm nhận công việc nướng thịt.

Cả hai cũng được chia cho một phần, nhưng phận làm thuê, hai người đều ăn ý với nhau không lấy quá trớn.

Đêm dần xuống, bầu trời không có ánh đèn ô nhiễm của đô thị mà càng lộng lẫy. Trái Đất bán nguyệt lúc này trở nên to lớn hơn bao giờ hết. Sự tồn tại của nó khiến buổi cắm trại càng thêm trọn vẹn.

Tiếng cười đùa rộn rã trộn lẫn với âm thanh của thiên nhiên, hoạ nên một khung cảnh đầy náo nhiệt mà không kém phần mới mẻ.

Ngày dài cứ thế trôi đi trong không khí vui vẻ và tự do.


Sau khi no nê thì trời đã tối hù, nói chuyện một lúc đến khi than hết đỏ thì cả bọn chuyển sang vào lều ngủ.

Hải An và tóc xoăn nâu ở trong chiếc lều nhỏ, dù không đủ dài để duổi thẳng chân ra ngủ, nhưng vẫn dư sức để hai thằng con trai nằm lăn lộn bên trong.

Không biết bây giờ là canh mấy, cửa lều bị khều nhẹ. Hải An vốn ngủ không sâu ngay lập tức tỉnh giấc.

Cậu ngồi xổm dậy vươn tay mở cửa lều, cô gái sừng cừu ngó đầu vào bên trong. Cô chớp mắt vài cái nhìn tóc xoăn nâu đang gáy ô ô kế bên.

Khẩu hình miệng mấp máy.

— Ngủ không được?

Hải An nghi hoặc nhưng cũng gật đầu một cái.

Thấy thế, sừng cừu liền híp mắt cười.

— Tốt.

Nói xong cô ngoắc ngoắc Hải An, ra hiệu cho cậu mau ra khỏi lều, rồi chỉ chỉ về hướng lều đối diện của nhóm Du Hành Gia.

Sừng cừu quay đầu đi trước, Hải An đang định kéo cửa lều lại thì trên đùi có cảm giác sột soạt.

Hải An: “……”

“Mày đi theo làm cái gì?” — Cậu khẽ khàng nói chuyện.

Tuế bên dưới chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt vô tội: “Tất nhiên là đi hóng chuyện rồi.”

Hải An nghe câu trả lời xong, không một động tác thừa liền thẳng tay dứt khoát vứt Tuế vào ngược lại trong lều.

Kéo khoá xong liền hướng về phía nhóm Du Hành Gia đi tới.

Cửa lều đã được mở sẵn, Hải An đi vào rồi cẩn thận đóng lại.

Bên trong lều, bốn người khác đang ngồi quây quanh thành vòng tròn. Vẻ mặt của từng người đều vô cùng phong phú.

Đôi mắt Nhật Bảo như sắp khóc tới nơi, bi thương tựa người sắp phải c·hết. Nhóm trưởng Quang Hải nhìn Hải An đồng cảm còn có chút bất đắc dĩ. Sừng cừu hưng phấn vỗ vỗ vào chỗ trống kế bên, ra hiệu cho Hải An mau lại ngồi. Nam mắt kính thì vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng yết hầu không ngừng rục rịch, khoé môi kéo lên nụ cười sượng còn hơi run run, trạng thái của anh ta chắc chắn là đang thấp thỏm vô cùng.

Hải An không hiểu gì cả nhưng cũng đi lại ngồi, vào giây phút góp chân xuống cái vòng tròn năm người, sao cậu lại có cảm giác như một giây sau bọn họ liền sẽ thắp lên nến đỏ, lôi sách da ra để chiêu hồn gọi quỷ thế…?


Hết chương 53.

——————————

Chương 53: Chiêu hồn gọi quỷ. (3)