Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 54: Hũ Chấp Ngã. (1)

Chương 54: Hũ Chấp Ngã. (1)


Trên báo đưa tin:

[Hơn mười ngàn ca t·ử v·ong do nhiễm Bụi trong một tháng.]

[Sốt và nhiễm Bụi áp đảo bệnh viện trung ương tại Thành Chấp Ngã.]

[Niêm mạc ruột bị phá huỷ và tổn thương hệ thần kinh trung ương vĩnh viễn vì nhiễm Bụi.]

[Thành Chấp Ngã trong vòng một tháng đã nhanh chóng trở thành ổ· d·ịch.]

[Hơn mười triệu người bị mắc kẹt trong ổ d·ịch b·ệnh.]

[Thực hiện c·ách l·y toàn diện đối với Thành Chấp Ngã.]


Thám tử Hải nhìn vào những hàng chữ chi chít nhưng gọn gàng trên mặt tờ báo mỏng, bi thương thở ra một hơi não nề.

Hắn ngẩng đầu nhìn về thế giới bên ngoài ô cửa kính trầy.

— Thế giới từ lúc nào đã trở nên bạc màu như thế?

Hắn nghĩ bụng, nhưng cũng không biết nữa.

Thám tử Hải mím chặt môi, hắn đưa tay xoa nắn thái dương, cơn đau đầu và suy yếu lại như s·óng t·hần mạnh mẽ ập đến. Hắn cố gắng gồng lại tâm trí, buôn xuống tờ báo của vài ngày trước, lần nữa vùi đầu vào những chồng giấy tờ cao hơn cả đầu.

— Không có kết quả…

Thám tử Hải dùng cả hai bàn tay để ôm lấy mặt, dáng vẻ của hắn lúc này hệt như già thêm chục tuổi.

Thành Chấp Ngã ba tháng trước bùng nổ d·ịch b·ệnh, mỗi ngày người sống ngã xuống còn nhiều hơn rơm rạ. Thế giới bên ngoài đã hoàn toàn từ bỏ, Thành Chấp Ngã bị c·ách l·y để cho tự sinh tự diệt.

Nhiễm Bụi là một căn bệnh “truyền không lây” - nó truyền nhiễm trên một quy mô rộng lớn nhưng lại không l·ây l·an như những đợt d·ịch b·ệnh thông thường, người bị bệnh không hề có tiếp xúc hay quan hệ với nhau.

Nguyên nhân phát bệnh vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Chỉ có vài tin tức nhỏ lẻ chứng minh rằng nó là sản phẩm của con người. Hàng loạt những hành động truy tìm dấu vết của thủ phạm lục đục triển khai song song với việc nghiên cứu vacxin cùng huyết thanh.

Chẳng qua, cho đến giờ thanh tiến độ vẫn bất động chẳng thể nhúc nhích lên được 1%.

Là một cư dân sinh ra và lớn lên tại nơi đây, c·hết đi rồi chôn xác ở lại nơi này… Xem ra, cũng không phải là một cái kết quá tệ.

Nhưng, thân mang trên vai trách nhiệm của một thám tử, tâm kiên định vững bước hướng về công lý, thám tử Hải dù đã buông xuôi nhưng cũng không thật sự muốn từ bỏ. Hắn còn đâu đó vài tia cố chấp muốn vạch trần thủ phạm, muốn đưa tội ác đến trước công lý và pháp luật.

Song… hắn lúc này thật sự không thể không thốt ra hai chữ “vô vọng”.

Là do năng lực của hắn yếu kém ư?

Không hề, hắn đã đứng đầu cái nghề thám tử này rất nhiều năm. Nếu vụ việc này hắn tra không ra, thì Thành Chấp Ngã coi như thật sự toang rồi…

Thám tử Hải xốc lại tinh thần, hắn dời sự chú ý của mình sang tới một chồng tài liệu khác.

— Cái quỷ gì đây?

Hắn thầm kêu, trong đầu đang xuất hiện vô số dấu chấm hỏi. Những ngón tay không ngừng lật tới lật lui từng trang giấy. Hắn nhìn vào tiêu đề, rồi lại nhìn những văn bản tư liệu khác trên bàn.

[Truyền thuyết đô thị “Hũ Chấp Ngã” có phải là nguồn gốc của cái tên Thành Chấp Ngã?]

Thám tử Hải đọc được vài trang rồi không khỏi hít vào một hơi lớn, hắn nhắm mắt như không muốn tiếp tục nhìn: “Tên ngu ngốc nào để lẫn lộn truyện ma vào trong tài liệu của tôi thế hả!???”

Những ngày gần đây thám tử Hải hầu như đều túc trực cùng với giấy tờ, hiện tại hắn đang thiếu ngủ một cách trầm trọng, tính cách ôn hoà thường ngày cũng theo đó mà bị cơn nóng nảy, khó chịu lấn át đi.

— Thật vô nghĩa…

Thám tử Hải cảm thấy ngày hôm nay không xong rồi… Hắn ta không thể nào tập trung vào làm việc được nữa. Thêm phần trợ lý sừng cừu đã tạm nghỉ việc, không có ai san sẻ và đốc thúc khiến hiệu suất làm việc lại càng tệ hơn.

Trợ lý sừng cừu của hắn cũng là bạn gái hắn, trước khi đô thị bị c·ách l·y hoàn toàn thì cô ta đã trốn hắn bỏ đi, chạy về nhà mẹ ruột. Mặc dù rất giận, nhưng hắn cũng đồng thời cảm thấy nhớ cô rồi.

— Ài… lại phân tâm.

Nếu đã không thể tiếp tục… vậy thì cũng không cố nữa. Dành thời gian ngủ một giấc rồi ngày mai đủ năng lượng lại hoàn thành điều tra. Thám tử Hải dặn dò rồi giao vài việc lặt vặt cho học sinh của mình. Hắn xách cặp táp, dọn dẹp sơ bàn làm việc xong liền về nhà.

Ra khỏi văn phòng, thám tử Hải mang đến tận ba bốn lớp khẩu trang, lỗ tai bịt kín, tay, chân đều đeo găng và tất. Trên đầu thì trùm mũ, trước sống mũi là cặp mắt kính phòng hộ thật dày.

Dù nắng vẫn chưa tắt, nhưng con đường hắn đi lại vắng vẻ tịch mịch. Người người, nhà nhà đều đã tự đóng cửa c·ách l·y với nhau. Đâu ai biết được bản thân sẽ vì lý do gì mà phát bệnh? Giữ kỹ thân mình vẫn là phương pháp dễ thực hiện nhất.

Người khoẻ rồi cũng sẽ phát bệnh, người đã bệnh rồi cũng sẽ c·hết…

Thủ phạm không được tìm ra, d·ịch b·ệnh không được giải quyết, thì Thành Chấp Ngã sẽ vĩnh viễn bị phong tỏa, cư dân bên trong không sớm thì muộn cũng sẽ c·hết dần c·hết mòn.

Là một cư dân của đô thị, lại còn mang trên vai thân phận thám tử, phải bôn ba khắp nơi trong môi trường d·ịch b·ệnh hoành hành. Thám tử Hải tự nhận là bản thân vô cùng may mắn khi hắn là một trong số ít những người chưa bị nhiễm bệnh.

Một bộ phận khác cũng phải cảm ơn chủ phòng khám Bảo - người bạn thân nhất của hắn.

Chủ phòng khám Bảo và thám tử Hải đã làm bạn từ thời còn cắp sách tới trường, bọn họ đến giờ vẫn giữ gìn mối quan hệ tri kỷ đó. Cả hai đều mua nhà ở gần nhau, đều dọn tới cùng một tòa chung cư sáu tầng nhỏ.

Thám tử Hải mở văn phòng thám tử ở gần đó, còn bạn thân thì lập ra một phòng khám tư nhân ở tầng trệt.

Có lẽ cũng bởi vì sự có mặt của bạn thân mà toà chung cư luôn được vệ sinh và khử khuẩn kỹ càng. Người sống trong chung cư lúc này đều bảo trì được trạng thái và sức khỏe ổn định.

Đứng bên dưới toà chung cư sáu tầng, người muốn vào đều cần phải đi ngang qua phòng khám của bạn thân, đồng thời cũng phải trích xuất mẫu máu để xét nghiệm nghiêm ngặt. Kết quả xét nghiệm âm tính thì mới được cho qua.

Lúc này thám tử Hải nhìn thấy một cậu thiếu niên đi ra từ phòng khám, vẻ mặt thiếu niên bên dưới lớp khẩu trang luôn lãnh đạm vô cùng. Đôi khi còn khiến hắn liên tưởng ít nhiều đến triệu chứng Khuyết thiếu cảm xúc.

*(Khuyết thiếu cảm xúc vốn là một triệu chứng phụ của Tâm thần phân liệt (Schizophrenia) đúng hơn là giảm biểu lộ cảm xúc.)

Thiếu niên trên người vẫn bận đồng phục tươm tất, cặp sách gọn gàng trĩu nặng sau lưng.

— Dịch bệnh thế này mà vẫn b·ị b·ắt đi đến thư viện…

Thám tử Hải nhìn thiếu niên, đau lòng cảm thán.

Hệt như cảm ứng được ánh mắt của thám tử Hải, thiếu niên quay đầu nhìn. Đôi mắt đen thuần như cái hố sâu cắn nuốt mọi ánh sáng cùng hy vọng. Sắc mặt trắng bệch như người đã đổ bệnh lâu năm, càng làm rõ rệt hơn hai quầng thâm mắt sâu như sắp trượt dài tới cổ.

Nếu đem cậu thiếu niên đó đi so sánh với bản thân, thì thám tử Hải thật sự không rõ, ai mới là người cần được ngủ bù.

Thiếu niên nhận ra hắn, hai đầu lông mày nhíu chặt, ánh mắt vô cùng ghét bỏ, dừng bước nhìn hắn trân trân.

Thám tử Hải rặn ra một nụ cười sượng. Hắn biết rằng, thiếu niên kia từ lâu đã chẳng rõ lý do mà rất không ưa hắn. Thiếu niên không đọ mắt với hắn nữa, quay người chạy vèo một mạch lên tầng.

“Ồ, Hải! Nay về sớm thế?” - Bạn thân từ trong phòng khám đã nhìn thấy bộ dạng uể oải của hắn từ xa, niềm nở kêu gọi.

Thám tử Hải: “Về ngủ một giấc bù lại sức mấy ngày nay.”

Bạn thân thành thạo lấy ra một máy đo thân nhiệt rồi áp vào trán của hắn: “Không sốt. Nhìn sắc mặt ông tệ quá, cẩn thận lao lực quá độ cũng sẽ giảm đề kháng, nhiễm bệnh như chơi.”

Càng nghe bạn thân nói, thám tử Hải lại càng sầu.

Bạn thân có vẻ ngoài hơi ngốc, vậy nên người sống trong chung cư rất thích tìm bạn thân để nói chuyện giãi bày. Xem ra hắn cũng là như thế. Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm, hắn lơ đãng hỏi: “Thằng nhóc An An vừa mới tới đây à?”

An An là tên của thiếu niên lãnh đạm vừa rồi. Bạn thân nhìn hắn gật đầu: “Mấy ngày gần đây hay tới lắm, sau khi xét nghiệm xong thì lại ngồi ngẩn người một lúc lâu.”

Nghe bạn thân nói, thám tử Hải nheo mắt nghi ngờ: “Ngồi lâu? Kết quả xét nghiệm có gì không ổn à?”

Bạn thân không hề thấy một chút chột dạ, thản nhiên đáp: “Nó nói âm tính hết mà.”

“Nó nói?” - Thám tử Hải lặp lại.

Bạn thân: “Ừ, thằng nhóc đó có lẽ muốn học nghề nên hay phụ tôi dọn dẹp linh tinh, sẵn tay tự xét nghiệm cho bản thân luôn.”

Thám tử Hải tặc lưỡi không hài lòng, đang định trách vài câu thì bạn thân đã lên tiếng đổi chủ đề: “Phụ huynh cái nhà đó thật sự không hiểu nổi, d·ịch b·ệnh dí tới mông còn cứng đầu yêu cầu con trai mình đi ra ngoài thư viện tự học. Mỗi người có một cái mạng thôi còn không lo.”

Thám tử Hải thở dài, đành nuốt ngược mấy câu trách cứ vào bụng, chỉ lắc đầu, tỏ ý chẳng muốn bình luận thêm.

“Là bởi vì người ta phải giữ vững danh hiệu thiên tài đó.” - Một giọng nói trong veo, còn mang thêm vài phần nũng nịu vang lên từ ngoài cửa.


Hết chương 54.

——————————

Chương 54: Hũ Chấp Ngã. (1)