Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 55: Hũ Chấp Ngã. (2)

Chương 55: Hũ Chấp Ngã. (2)


Thiếu nữ nhỏ nhắn trắng trẻo bước vào phòng khám nhìn thấy thám tử Hải và bạn thân liền cúi người chín mươi độ nghiêm túc chào: “Chào chú Hải, chào chú Bảo, buổi chiều mát mẻ ạ.”

Thám tử Hải nhìn thiếu nữ lễ phép thì bất giác mỉm cười. Bạn thân còn niềm nở hơn, trực tiếp ra cửa đón con bé vào.

Bạn thân: “Lại chạy đi đâu đó? Dịch bệnh thế này còn đi lung tung.” - Bạn thân như hóa thành ông bụt lo lắng hỏi.

Thiếu nữ híp mắt vô cùng ngoan ngoãn: “Con đi mua thức ăn, ở nhà không còn gì cả.”

Thám tử Hải ngồi kế bên, nhìn thiếu nữ cùng bạn thân vui vẻ trò chuyện một lát rồi mới mở miệng: “Vừa nãy con nói là ý gì thế?”

Thiếu nữ hơi ngẩn người ngơ ngác, đôi mắt chớp chớp như mèo con: “Chú hỏi chuyện của thiên tài An An ấy hả?”

Thám tử Hải âm trầm gật đầu.

Thiếu nữ kể: “An An là thiên tài được toàn trường con công nhận. Sáng học, trưa học, giải lao học, tối chắc chắn cũng sẽ học… Cho nên người khác nghỉ dịch, cậu ta sẽ càng vùi đầu vào học.”

“Nó không có bạn bè à? Không có ai rủ nó đi chơi sao?” - Bạn thân khó tin lên tiếng hỏi chuyện.

Thiếu nữ: “Làm gì có ai đi học mà không có bạn bè chứ? An An tất nhiên là có bạn đó. Chẳng qua, bạn của cậu ta mấy hôm trước phát bệnh, rồi sau đó nghe giáo viên báo là cũng không qua khỏi.”

Thám tử Hải cụp mắt, so với việc bạn của An An phát bệnh thì hắn ta càng lo sợ thằng nhóc con đó sẽ bị nhiễm bệnh hơn. Mặc dù nhiễm Bụi sẽ không l·ây l·an qua đường tiếp xúc, nhưng nguyên nhân chính xác lại vẫn rất mờ mịt.

Giống như cái tên của căn bệnh, chính phủ cùng các bộ phận có liên quan chỉ tìm hiểu được chút lông da rằng, tác nhân gây bệnh tồn tại dưới dạng bụi mịn. Mà “bụi” thì ở đâu lại chẳng có? Người trước khi phát bệnh vô thức phân tán tác nhân gây bệnh cũng không phải không thể.

Hắn sốt ruột quay đầu nhìn bạn thân ra hiệu.

— Bạn của thằng nhóc phát bệnh.

Bạn thân hiểu điều mà hắn đang muốn truyền đạt, thản nhiên nhún vai: “Không có dấu hiệu, xét nghiệm âm tính mà.”

Chưa đợi hắn kịp dâng lên nghi ngờ mới thì thiếu nữ lễ phép lại “a” lên nói thêm: “Oa, cậu ta vậy mà không phát bệnh, đúng là may mắn mà! Không lẽ ông trời cũng sẽ thiên vị cho những đứa trẻ học giỏi?”

Thám tử Hải ngay lập tức nghe ra được vấn đề, hắn nhìn thiếu nữ ra hiệu cho cô kể rõ hơn.

Thiếu nữ suy tư: “Là vầy, An An học giỏi mà, rất hay được giáo viên thiên vị, nên có vài bạn học bất bình liền tìm đến cậu ta gây khó dễ.”

Bạn thân không hiểu: “Gây khó dễ thì liên quan gì đến nhiễm bệnh và phát bệnh?”

Thiếu nữ cong mắt hì hì cười: “Có chứ ạ, bởi vì An An b·ị b·ắt phải ngồi vào chỗ của người bạn vừa phát bệnh từ đó đến nay.”

Thám tử Hải ngay lập tức cau mày.

Bạn thân nghe xong liền xua xua tay: “Ài, mấy trò đùa vô nghĩa đó. Sau mỗi một ngày học, nhà trường đều vệ sinh khử khuẩn, cho nên sẽ không phát sinh vấn đề gì đâu.”

Phải, là sau mỗi một ngày học.

Bạn thân nhìn vẻ mặt lo lắng của thám tử Hải, lại bổ sung: “Nếu nhiễm bệnh từ lúc đó thì thằng nhóc tới giờ hẳn phải nằm liệt giường rồi, hơi sức đâu mà đi đi lại lại giữa thư viện và nhà?”

Thiếu nữ nghe bạn thân phân tích rất có lý liền kêu réo nịnh nọt tán thưởng, khiến vẻ mặt ngốc nghếch của bạn thân một chốc đã nở hoa.

Coi như An An may mắn không nhiễm bệnh, nhưng thám tử Hải cũng không thể để tình trạng bắt nạt bạn bè diễn ra trước mắt mình. Chưa kể cả hai cũng coi như là hàng xóm của nhau. Hắn nhìn thiếu nữ, hỏi: “Con biết ai bắt nạt An An không?”

Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu: “Còn ai ngoài tên hư hỏng ở căn 404 nữa? Mẹ của tên hư hỏng đó chuyên gia đem so sánh hắn và An An, cho nên hắn ghét An An lắm, có cơ hội là sẽ không để An An yên tĩnh học bài.”

Thám tử Hải thở dài, hai ngón tay theo thói quen xoa nắn ấn đường.

— Quả nhiên… so sánh luôn là thủ phạm phá huỷ con người.

Thiếu niên hư hỏng vài năm trước cũng không có ương bướng như thế. Chẳng qua từ khi chuyển tới chung lớp chung trường với An An, ngày ngày đều phải nghe mẹ nỉ non về “con nhà người ta” giai đoạn nổi loạn có được mồi lửa liền bộc phát đến giờ.

Cha mẹ của hư hỏng đều là những người lớn tuổi mang tư tưởng hiện đại, sinh con rất muộn, sau đó thì cả hai l·y h·ôn trong hòa bình, nhà mua cũng không cách xa nhau. Là căn 404 và 405, thiếu niên hư hỏng thường sống ở 404 chung với mẹ, nhưng đôi khi cũng sẽ tới 405 chơi với cha.

Thám tử Hải trầm mặc, bạn thân thấy b·iểu t·ình hắn sa sút liền rặn hỏi. Hắn thở dài nói: “Thằng nhóc An An đó, khi nãy nhìn mặt nó, tôi cảm thấy nó rất giống với những khách hàng mắc bệnh trầm cảm mà tôi từng tiếp xúc. Bây giờ nghe tới vụ bắt nạt bạn bè, thì tôi lại càng nghi ngờ hơn.”

Thiếu nữ nghe hắn kể, che miệng khoa trương hoảng hốt: “Oa! An An bị trầm cảm sao? Không phải chứ? Cậu ấy thông minh như thế…”

Thám tử Hải xoa đầu trấn an thiếu nữ, hắn kiên nhẫn giải thích: “Thông minh và trầm cảm không liên quan gì tới nhau cả…”

Gương mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đượm lên nỗi buồn man mát: “An An vẫn còn ở thư viện ạ? Gia đình cậu ấy liệu có biết không?”

Bạn thân: “An An vừa mới vào nhà rồi, gia đình thằng nhóc kỳ vọng vào nó như thế, hẳn là chưa nhận ra.”

Nghe thấy lời khẳng định của bạn thân, đôi mắt thiếu nữ bỗng lóe lên ánh sáng kỳ dị, cô thỏ thẻ nói: “Vậy à…” - Thiếu nữ xoa xoa mặt, nụ cười tươi tắn lần nữa xuất hiện trên môi: “Chú Bảo, kết quả xét nghiệm của con đã xong chưa?”

Bạn thân chợt giật mình, nhìn kết quả xét nghiệm đã cầm nãy giờ trên tay, hắn gật đầu: “Ừ, xong rồi, âm tính.”

Thiếu nữ càng cười rạng rỡ hơn: “Vậy con đi lên nhà trước đây, chào chú Bảo, chào chú Hải.”

Nói rồi thiếu nữ quay đầu chạy thoắt đi. Tuy nhiên, khi đến một góc khuất không thể bị nhìn thấy, cô lôi điện thoại ra, gửi một đoạn ghi âm vào trong nhóm lớp: “Hì hì, mọi người mau online đi, hôm nay tôi dẫn mọi người đi tham quan sân thượng của toà chung cư tôi ở.”

Thiếu nữ rời đi, bạn thân lại nhìn hắn lo lắng: “Không nhiễm bệnh, nhưng ông cũng suy nhược rồi. Mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi bốc cho ít vitamin tăng đề kháng.”

Thám tử Hải nhìn bạn thân, không từ chối. Thật ra hắn cũng vừa mới có dự tính sẽ ở lại chung cư vài ngày…


Thiếu nữ lễ phép sau khi rời khỏi phòng khám thì một mạch hưng phấn chạy vèo lên sân thượng, chẳng buồn ghé nhà thay đồ uống nước.

Rầm.

Cửa sắt của sân thượng bị đẩy mạnh đập vào tường, gương mặt của thiếu nữ thấp thoáng trong bóng râm của hàng lang cầu thang, tay cô đang cầm điện thoại, lia camera một vòng khắp nơi: “Đây chính là sân thượng của toà chung cư tôi ở.” — Âm thanh xì xào nhỏ bé thoát ra từ điện thoại, thiếu nữ hẳn là đang gọi video trực tiếp với nhóm bạn học.

!!!

Thiếu nữ cong mắt, gọi lớn: “Oa! An An! Cậu… cậu đang làm gì thế?” - Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn vào hình bóng An An trong màn hình điện thoại, một tay che miệng vô cùng kinh ngạc và hoảng hốt.

Trái ngược với thiếu nữ lễ phép đang thất thố, thiếu niên An An ngồi đung đưa chân trên lan can sân thượng lại bình tĩnh hơn nhiều. Cậu nghe thấy âm thanh chói tai liền quay đầu nhìn, ánh mắt dừng một chút lên chiếc điện thoại loè loẹt giơ về phía mình, rồi chuyển sang đánh giá thiếu nữ xinh xắn lễ phép. Cứ như đã từng trải qua một màn tương tự, An An không hề phản ứng, nhìn một chút rồi quay đầu phớt lờ thiếu nữ đằng sau.

Thiếu nữ bị bơ đẹp cũng chẳng vui vẻ gì, cô tiến gần đến phía sau lưng của An An. Bởi vì thiếu niên đang ngồi lên lang cang, còn cô thì đứng thẳng trên nền gạch cho nên chiều cao xuất hiện một khoảng chênh lệch lớn.

Thiếu nữ chĩa camera về gò má của An An, ngón tay hư hỏng âm thầm chọt chọt vào eo của cậu, thiếu nữ nỉ non: “An An, nguy hiểm đó.” - Chung cư có sáu tầng, khu vực sân thượng liền tương ứng với tầng thứ bảy, độ cao không lớn, nhưng một khi ngã xuống thì không c·hết cũng tàn.

An An vẫn không phản ứng, cậu ngồi trên lang cang lỏng lẻo, tư thế lung lay theo gió. Trong lòng bàn tay là đồ vật có hình dáng hệt như một quả trứng, chất liệu trong suốt óng ánh sắc xanh lục.

Nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy được bên trong quả trứng xanh là một con tôm với lớp vỏ đỏ rực rỡ. Con tôm không có gì đặc biệt, giống y như loại một lạng mấy chục ngàn đồng được rao bán đầy ngoài chợ.

Âm thanh trò chuyện trong điện thoại càng xôn xao hơn, thiếu nữ từ hành động chọt chọt chuyển sang dùng ngón tay đẩy nhẹ cơ thể thiếu niên.


Hết chương 55.

——————————

Chương 55: Hũ Chấp Ngã. (2)