Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6.5: Câu chuyện nhân vật. (1)

Chương 6.5: Câu chuyện nhân vật. (1)


Đây là phần không liên quan đến cốt truyện, chỉ là một đoạn nhỏ thể hiện chiều sâu của nhân vật, độc giả có thể bỏ qua.

——————————

Hậu chương: Kẻ thiên tài yêu tiền.

Theo sự kết thúc của cuộc chiến, bầu trời rọi những cột nắng lung linh xuống tới mặt đất như một lời chúc mừng chân thành. Sự ấm áp đó đã hâm nóng bầu không khí xung quanh. Nó nhẹ nhàng an ủi và xoa dịu những đau thương cùng tổn thất…

Hoàng Lâm lặng thinh đứng dưới ánh nắng, gương mặt hơi cúi thấp và đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Cậu thanh niên đã trầm ngâm nhìn cái xác b·ị c·hém đôi của con Cyclops thủ lĩnh chừng được nửa tiếng…

Các thành viên khác đang loay hoay thu dọn chiến trường, đôi khi lại có vài người không kìm được mà liếc mắt nhìn sang.

Biểu cảm u ám của Hoàng Lâm khiến mọi người không dám mon men lại gần. Song, cả bọn cũng không thể nhịn nổi sự tò mò đang rục rịch dâng lên.

Một thành viên giang vòng tay ôm lấy những thiết bị ghi hình, bước chân anh ta đầy vẻ chần chừ, hai khoé môi mím lại thành một đường thẳng. Cuối cùng cũng không thể tiếp tục phớt lờ mà động đậy.

“Đ-đội trưởng đang làm gì vậy?” - Thành viên ôm thiết bị ghi hình không quay đầu mà nói vọng lên, hỏi một người khác vừa vặn đi lại gần. Người nọ cũng dừng lại rồi nghiêng đầu quan sát.

“Chịu… chắc là đang cầu siêu?” - Người nọ dùng tay đẩy nhẹ chiếc mắt kính, vô cảm đùa giỡn một câu. Nhưng chưa kịp nhìn tới phản ứng của thành viên ôm thiết bị ghi hình thì gã ta đã ăn ngay một cái đánh vào sau đầu.

Chàng trai với kiểu tóc húa cua chẳng rõ xuất hiện từ đâu, hắn đứng phía sau hai người, không nhanh không chậm mà đánh giá: “Để thằng nhóc yên đi. Nó là đang đau lòng cho cái “núi vàng” b·ị c·hém đôi trên đất.”

“Thằng nhóc” ở đây tất nhiên là đang ám chỉ Hoàng Lâm rồi. Dù sao thì cậu cũng chỉ mới vừa tròn hai mươi, gần như là nhỏ tuổi nhất trong đội.

Một số người nghiêm túc thì thường gọi cậu là “đội trưởng” một số khác thì cảm thấy không nhất thiết phải tạo ra khoảng cách nên đôi khi thẳng miệng gọi cậu là “thằng nhóc”. Hoàng Lâm đối với vấn đề này cũng chẳng để tâm, tuỳ ý mọi người muốn gọi sao thì gọi.

Thành viên ôm thiết bị ghi hình lại càng chăm chú nhìn Hoàng Lâm hơn: “Hình như có nhiều đơn hàng lớn lắm.” - Chàng trai tóc húa cua nhàn nhạt đáp lời: “Ừ… cộng tất cả lại cũng đâu đó tầm tám chín con số.”

Tới mức độ này thì dùng từ “lớn” đã không đủ để miêu tả độ khủng bố của mấy đơn hàng kia nữa rồi. - Thành viên ôm thiết bị liếc nhìn chàng trai tóc húa cua rồi kinh hãi thầm oán một câu.

Gã đeo mắt kính há miệng hoảng hốt: “Đệt… sao nghe xong cái thấy có lỗi ngang vậy!?”

Mặc dù theo kế hoạch thì việc kiềm chế con Cyclops thủ lĩnh là phần của Hoàng Lâm. Nhưng trên chiến trường, không phải cứ muốn thế nào là nó sẽ diễn ra thế đó. Trong mọi tình huống, kế hoạch luôn chỉ xếp ở hàng thứ yếu. Quan trọng nhất vẫn là tài ứng biến và sự linh hoạt tư duy.

Vậy mà lần này, tất cả mọi người đều chỉ vì chút khôn ranh đột ngột của con quái vật mà kéo chân sau của nhau cùng té. Nếu bọn họ có thể ngay lập tức phản ứng và hỗ trợ đồng đội thì s·ố n·gười t·hiệt m·ạng cũng không nhiều như thế… Hoàng Lâm cũng sẽ không đến mức gấp rút chém c·hết con thủ lĩnh trong một đòn.

Cả ba người trầm mặc.

“Thiết bị ghi hình hư bao nhiêu bộ?” - Chàng trai tóc húa cua lên tiếng hỏi chuyện. Anh nhìn thành viên kia xốc xốc chiếc thùng trong tay, thở dài: “Còn hên… ba bộ triệt để hư, bảy bộ còn có thể sửa.”

“Một bộ cỡ 20 triệu không?”

“Tầm đó… chính xác là 26 triệu 999 đồng.”

Gã đeo mắt kính như hít phải một ngụm khí lạnh, cảm giác hoảng hốt tăng lên một bậc lớn: “Chuyến này chắc không lỗ đâu nhỉ? Dù sao cũng còn mấy cái xác khác lành lặn mà.”

“Nhưng quan trọng là phải có người mua. Các đơn lớn đều tập trung trên thân con Cyclops thủ lĩnh hết rồi.”

“Hy vọng là gom đủ cho phí vật tư… Không thì đội trưởng phải tạm ứng trước bằng tiền túi.”

Ba người được đà thế là mỗi người một câu kéo dài cuộc trò chuyện. Đội phó đứng từ phía xa đã sớm chú ý tới cái tụ ba đầu đang sôi nổi tán dóc này: “Đứng đây làm gì?”

Gã đeo mắt kính thấy đội phó tới còn không hoảng không loạn mà bình thản chỉ tay vào Hoàng Lâm đang đứng như người mất hồn: “……”

“Làm sao…?” - Đội phó không hiểu hỏi ngược lại.

“Chuyến này mọi người làm liên luỵ đội trưởng mất đi mấy đơn hàng vài trăm triệu còn gì?”

“Thêm chi phí vật tư nữa có khi lên đến cả tỷ…”

Chàng trai tóc húa cua thấy gương mặt đội phó co lại thành một cục thì khẽ rùng mình: “Thế, đợt này khỏi phát lương nhé?”

“???”

“Nhưng mà nhìn thằng nhóc đứng lủi thủi vậy tự nhiên cũng thấy có lỗi.”

Đội phó theo ánh mắt của ba người liếc nhìn đến nơi Hoàng Lâm đứng: “Có lỗi á…?” - Anh nghi hoặc hỏi.

“Sở thích mê tiền của đội trường có còn ai là không biết đâu.”


Có ý kiến cho rằng trên thế giới này sẽ không thể sinh ra một con người mười phần hoàn hảo. Ở đây, Hoàng Lâm là một ví dụ tiêu biểu cho ý kiến đó.

Cậu thanh niên thật sự rất tài giỏi, mới vừa tròn hai mươi nhưng danh tiếng đã vang xa còn hơn cả những đàn anh đàn chị có thâm niên trong nghề. “Giao diện” cũng thuộc dạng ưu tú bắt mắt. Nhưng bù lại, Hoàng Lâm từ lúc nào đã xuất hiện cái tật mê tiền đến mức kỳ lạ.

Rõ ràng gia cảnh cậu ta cũng không phải loại thiếu thốn chật vật, nhưng cái thói thấy tiền là sáng mắt kia lại chẳng biết từ đâu chui ra. Và cũng chẳng biết từ bao giờ mà nó trở thành điểm nhấn của riêng mỗi mình cậu trong mắt cả cộng đồng…

——— đội phó mày cao mày thấp nhìn đám thành viên đang đứng ngồi không yên. Anh ta lướt mắt qua tấm lưng ở phía ngược sáng của Hoàng Lâm. Việc bọn họ mang lên cảm xúc áy náy cùng tội lỗi là điều dễ hiểu và cũng có thể xem như đó là một chuyện tốt. Cảm nhận được tội lỗi có nghĩa là đã ý thức được trách nhiệm và gánh nặng trên vai.

Song, mặt trái của nó là khiến trong một tập thể dần xuất hiện khoảng cách cùng vết nứt. Nếu không kịp thời khâu vá thì nó sẽ sớm trở thành một cái vực khô cằn không thể cứu vãn.

Đội phó tặc lưỡi rồi chậm rãi đi đến phía sau Hoàng Lâm. Hành động đó khiến mấy con người vừa bàn tán sau lưng cậu khẽ giật mình.

Anh vỗ nhẹ vào vai chàng thanh niên gần như nhỏ tuổi nhất nhóm. Ánh mắt chăm chăm vào cái xác bê bết máu dưới chân. Giọng nói không cảm nhận được chút cảm xúc nào vang lên đều đều: “Tiếc à?”

Hoàng Lâm vô lực quay đầu thở ra một hơi tràn ngập chán nản: “……”

Không nhận được câu trả lời rõ ràng, đội phó lại tiếp tục nói: “Nếu mà lúc đó đội trưởng không hành động “hấp tấp” thì mấy đơn hàng đã giao dịch thành công hết rồi.” - Mặc dù xưng hô một tiếng “đội trưởng” nhưng giọng điệu của anh ta lại không khác gì đám người lớn đang trách cứ bọn trẻ con.

Hoàng Lâm nheo lại đôi mắt, cậu cũng chẳng còn lạ lẫm gì cái cách nói chuyện như thế này, giọng nói mang theo vài phần lạnh nhạt âm trầm truyền tới: “Tiếc thì có tiếc đó. Nhưng chỉ đơn giản là tiếc thôi… chứ không phải hối hận.” - Nếu có thể quay lại thì cậu vẫn sẽ lựa chọn cách thức “thiệt hại” như thế này để kết thúc mọi chuyện.

Tiếc nuối và hối hận. Cả hai cảm xúc đó giống nhau ở chỗ đều gợi lên sự tiêu cực trong thâm tâm của con người.

Nhưng cái đầu thì là nói về phản ứng không tốt đối với những tình huống không mong muốn. Trong khi cái thứ hai thì lại đề cập đến trạng thái phiền não và tâm lý tự trách về những hành động sai lầm đã gây ra.

Có thể nói, hối hận là mang theo những cảm xúc hổ thẹn và đau đớn. Còn tiếc nuối lại chỉ nhẹ nhàng như một cái thở dài ảo não.

Đội phó gần như nhận được câu trả lời như mong đợi, anh ta cố gắng kiềm lại khoé môi đang muốn cong lên: “Các thành viên nói muốn xin lỗi đội trưởng.” - Hoàng Lâm thu hồi ánh mắt - “Xin lỗi gì chứ… Có phải lỗi lầm do ai gây ra đâu.”

“Đội trưởng nói vậy thì mọi người yên tâm rồi, lần sau sẽ không mất kiểm soát như thế nữa.”

Mí mắt Hoàng Lâm khẽ co giật: “Lần sau? Không có lần sau!!”

Đội phó ha hả cười rồi rời đi, anh lướt ngang qua vị trí mà những thành viên vừa nãy còn đang đứng. Đội phó vỗ vai một người trong số họ rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Khoảng cách giữa mọi người không xa, tất nhiên là cả đám đều có thể nghe rõ cuộc nói chuyện với âm lượng bình thường vừa rồi. Ba người không hẹn mà cùng nhìn về cái bóng trên mặt đất đang dần to lớn hơn của Hoàng Lâm.

Chỉ tiếc thôi… chứ không hề hối hận.


Hết hồi 1: Du Hành Gia kỷ nguyên mới.

[3.0.023]

Chương 6.5: Câu chuyện nhân vật. (1)