Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 61: Hũ Chấp Ngã. (8)

Chương 61: Hũ Chấp Ngã. (8)


Chủ phòng khám Bảo là một người ngốc nghếch, lần duy nhất gã ta trở nên thông minh chính là khi gã tạo ra “Bụi”. Là cha đẻ của “Bụi” tất nhiên gã ta cũng sở hữu “lối thoát” cho cư dân và đô thị. Đó cũng là một phần lý do khiến khu chung cư sáu tầng của bọn họ vẫn luôn duy trì được sức khoẻ.

Song, gã ta lại tham lam, dùng chính mạng sống của con người để dệt nên thành tựu và tiền tài.

Tham lam nhưng cũng ngốc nghếch, vậy nên khi bị bạn thân mình là thám tử Hải vạch trần, gã ta đã lưỡng lự. Cuối cùng gã chọn giữ lại sinh mạng cho bạn thân…

Thám tử Hải một đời cố chấp với công lý, ngày đêm điều tra chân tướng của căn d·ịch b·ệnh hoành hành. Hẳn hắn ta đã sốc nặng lắm khi biết được bạn mình là thủ phạm gây ra tất cả.

Cả chục năm chưa từng để tội ác lọt lưới, thám tử Hải vậy mà lại lưỡng lự… Cuối cùng tâm trí sụp đổ phân liệt nhân cách, một cái vẫn duy trì công lý đi tìm thủ phạm, một cái khác thì phản bội lý tưởng, đóng vai t·ội p·hạm đi rãi rắc tội ác khắp nơi.

Cả hai đều có những mâu thuẫn riêng của bản thân, cũng vì thế mà tự tạo ra cho mình điểm chí mạng. Nhưng, cũng nhờ việc xuất hiện mâu thuẫn và khuyết điểm, mới khiến cho bọn họ thật sự là đang “sống” chứ không phải chỉ đơn thuần là “tồn tại”.

Lại một tốp người rời đi, bây giờ sân thượng đã trở nên bớt nghẹt thở. Nhưng An An vẫn chưa xuống, cha mẹ cậu cũng không dám lại gần.

Có một điều thám tử Hải đã nói đúng, An An sẽ không làm b·ị t·hương cha mẹ mình. Tuy nhiên, năng lượng tiêu cực dồn nén quá lâu, cuối cùng rồi cũng phải bộc phát. Sẽ có người đối ngoại, lựa chọn công kích thế giới. Nhưng lại có người đối nội, lựa chọn tự làm tổn thương chính mình…

An An xoay người nhảy xuống sân thường, cha mẹ và mọi người liền thả lỏng vai thở phào. Nhưng chưa đợi bọn họ kịp chạy đến…

Tóc tách.

Thiếu niên đưa tay lên quệt mũi, thứ dịch nhầy đỏ âu tanh tưởi trây ra khắp mu bàn tay… Gần đây bị giam lỏng trong nhà, An An không có cơ hội đến phòng khám tầng trệt để lấy thuốc. Căn bệnh không còn sự kìm hãm như nước vỡ đê tuôn trào nuốt chửng lấy cậu.

— Tới giới hạn rồi…

Quả trứng màu xanh lục trong suốt rơi thẳng từ trên tay xuống rồi răn rắc vỡ nát, con tôm với lớp vỏ rực rỡ theo đó cũng lăn lộn mấy vòng trên nền gạch. Song, trừ An An ra thì chẳng ai chú ý tới nó cả.

Con tôm… lúc nó huy hoàng đỏ rực nhất, cũng là khi… nó q·ua đ·ời.

Đầu óc của An An choáng váng, ý thức của cậu như phiến băng mỏng đang dần tan rã. Cậu nhìn thấy b·iểu t·ình của tất cả mọi người… Khung cảnh này đúng là đáng xem mà.

Thiếu niên bỗng dưng cảm thấy buồn cười, cho nên cậu đã cười, cười đến xán lạn. Tại sao lại chờ đến tận bây giờ cậu mới vạch trần mọi chuyện?

Chính là bởi vì khoảnh khắc này.

Rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng? Cũng đáng sợ đó. Nhìn thấy tia hy vọng trong tuyệt cảnh? Cũng hạnh phúc đó. Vậy còn hy vọng chưa tới, hạnh phúc chưa tan, tuyệt vọng lại kéo về thì sao?

Cha mẹ của An An đầu tiên là trôi nổi trong sự thất vọng, đến hôm sau, nghe tin An An đánh hôn mê mẹ của hư hỏng thì hoá thành tuyệt vọng, biết được sự bất thường của thám tử Hải lần nữa nhen nhóm hy vọng, khi mọi chuyện được vạch trần thì lại càng thấy thả lỏng…

Chính lúc đó, khi tâm trí của bọn họ không còn căng lên để phòng vệ, thiếu niên lại dùng chính sinh mạng dệt nên bầu trời tuyệt vọng một lần nữa. Người mang đến hy vọng, sau đó lại khiến họ tuyệt vọng. Cái kết thúc này, rất đáng giá…

“An An!!”

“An An, An An!”

“…Ai …An!”

“…Ải …An!”


“…Hải An!”

“Dậy dậy! Hải An!”

Hải An mở bừng mắt, ánh sáng từ ngoài lều chiếu thẳng vào mặt khiến cậu không thể không nhíu mày. Tay của cậu đang bị người lay lay, chàng trai với mái tóc xoăn nâu vừa hoàn thành nghi thức triệu hồi cậu từ trong giấc mộng.

Tóc xoăn nâu: “Hôm qua mọi người ngủ trễ lắm à? Gọi không chịu tỉnh.” - Trong lúc Hải An còn đang mê mang, anh ta lại đi gọi những người khác: “Hôm nay phải vào rừng mà! Dậy dậy!”

Hải An chớp chớp mắt, cậu bật người bò ra khỏi lều, nhanh chóng bước đến bên con suối trong veo. Cậu ngồi xổm xuống liên tục hất nước lên mặt.

Nắng đã lên, nhưng lòng suối vẫn còn giữ lại nhiệt độ lạnh lẽo. Cái lạnh khiến hai tay và mặt mũi đều tê dại, nhưng đồng thời cũng khiến tâm trí cậu tỉnh táo hơn vài phần.

Hải An ngồi bất động, con người chỉ có mười phút để ghi nhớ một giấc mơ, nhưng được “buff” thêm cái tật đãng trí, có lẽ thời gian để hồi tưởng dành cho cậu còn không quá sáu mươi giây.

— Lucid dream? Mơ sáng suốt?

Hải An cụp mắt hít một hơi lớn, ép thật nhiều không khí trong lành vào khoang phổi để giúp bản thân thêm bình tĩnh. Nhưng cậu như cũ vẫn đang vô cùng hoang mang. Nó chắc chắn không phải lucid dream bởi vì cậu không hề phát hiện ra bản thân đang mơ.

Không, không, quan trọng hơn là… Tại sao cậu lại mơ?

Hải An không thể mơ.

Không đúng, ý là… ngoại trừ “giấc mơ kia” thì chưa bao giờ Hải An ngủ mơ.

Đây là một chuyện hiếm có cỡ nào?

Nhưng không có cái gì là tự nhiên xuất hiện cả, tối hôm qua sau khi được sừng cừu kéo xuống ngồi thì cả bọn đã cùng nhau xem phim ma. Bộ phim ma đó có tên là gì?

Hũ Chấp Ngã.

Một truyền thuyết đô thị kỳ quái. Nó là một chiếc hũ có thể hút những sinh mệnh tham lam đầy d·ụ·c vọng vào bên trong. Vì chúng mà tổ chức một trò chơi g·iết chốc đầy kích thích cùng máu me. Người sống sót sẽ có được một “điều ước” còn kẻ thất bại thì hoàn toàn bị xoá sổ.

Có rất nhiều trường hợp gặp ác mộng sau khi xem phim ma, nhưng nó chỉ diễn ra với những người sở hữu thần kinh yếu, thần hồn nát thần tính… Mang theo cả nỗi sợ vào giấc mơ. Hải An nhìn có giống kiểu người đó không?

Hải An: “……”

Thiếu niên thở dài lại vốc nước lên mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới lòng suối, cậu bỗng nhiên nhớ đến vài thông tin.

Ngoại trừ từ khóa “yên bình” thì vệ tinh [Lãnh Địa Mùa Hạ] còn rất nổi tiếng với các loại sản phẩm Dreamcatcher. Cả tinh dầu được chiết xuất từ hoa cỏ nuôi trồng trên [Lãnh Địa Mùa Hạ] cũng sẽ mang một nguồn năng lượng cho ra hiệu ứng tương tự. Hiệu quả nổi trội nhất là trấn an và giảm căng thẳng cho người tiêu dùng.

*(Dreamcatcher hay lưới bắt giữ giấc mơ là một vật dụng được làm thủ công từ nhánh của cây liễu sau đó được uốn cong thành vòng, từ một khung tròn người ta dệt các mạng lưới thưa ở ngoài và càng vào trong càng thắt chặt.)

Không lẽ vì đi sâu vào núi rừng, tiếp xúc lâu với thiên nhiên cho nên bản thân Hải An cũng bị ảnh hưởng?

Tuy nhiên nếu cậu nhớ không lầm, Dreamcatcher có tác dụng gạn lọc tất cả các giấc mơ xấu và chỉ cho phép các giấc mộng đẹp đi vào tâm trí. Song giấc mơ vừa rồi… Mặc dù đã quên phần lớn nội dung nhưng dường như nó cũng không vui vẻ lắm.

Còn hiệu quả trấn an và giảm căng thẳng… thôi bỏ đi, càng suy nghĩ thì càng phản tác dụng.

Hải An vươn vai đứng dậy, ở phía xa, cậu thấy bốn người khác vẫn còn đang thẫn thờ. Nhưng sự thẫn thờ của họ không hề mang theo vẻ hoang mang giống cậu mà xen lẫn một chút thỏa mãn cùng tiếc nuối. Sau đó vài người còn tiện tay thu gom một ít lá cây lành lặn, sỏi đá trơn nhẵn, nước suối trong vắt… Xem chúng như quà lưu niệm mà cần thận ôm vào lòng.

“Xem xong bộ phim ma, tối em ngủ mơ luôn.”

“Anh mơ mình là người thách thức duy nhất thành công…”

“Em đã ước mình bất tử…”

Nghe được tiếng xì xào vui sướng của mọi người ở một góc khác con suối, mí mắt Hải An giật khẽ. Mẹ thiên nhiên chắc là sẽ không thiên vị đâu… nhỉ?


Hết chương 61.

——————————

Chương 61: Hũ Chấp Ngã. (8)