Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 66: Ồ… chưa c·h·ế·t này. (1)
Tiếng sóng rì rào vỗ nhẹ vào hai bên tai, mùi vị mặn mà của biển cả theo cơn gió thổi ập vào mặt. Hải An khẽ mở mắt ra, cậu không còn cảm nhận được hô hấp của mình nữa. Thế giới trong mắt Hải An lúc này thật lớn.
Không… là do bản thân cậu đã hoá nhỏ lại.
Tầm nhìn của độ tuổi này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mặt đất dưới chân như lại gần sát hơn, còn bầu trời trên đầu thì lại vô tình không thể chạm tới.
Hải An cụp mắt nhìn bàn tay trái cụt ngủn của mình, rồi lại quay sang nhìn bàn tay phải đang được một người khác gắt gao nắm lấy.
— Lại là giấc mơ này…
Hải An thờ ơ tiếp tục ngắm nhìn đại dương. Từ cái năm năm tuổi đó, Hải An đã không còn “mơ” nữa. Chỉ khi nào tinh thần kiệt quệ chạm mức báo động thì một vài ký ức không vui sẽ lại tự động xuất hiện dưới hình thức “giấc mơ”.
Hải An mê mang, cậu dõi mắt theo mặt biển đang nhẹ nhàng cuộn trào như bàn tay vỗ về an ủi. Những cơn sóng nhỏ đẩy nước biển lạnh lẽo đen kịt trào vào bàn chân.
Thế giới lúc này tựa như đang cộng hưởng với sự trống rỗng trong lòng người mà trở nên trống trải đến tĩnh mịch. Hải An nhớ, bản thân đã vô cùng yêu thích khoảnh khắc ấy. Có lẽ là vì tên của cậu cũng hàm chứa một khung cảnh tương tự.
Hải trong “đại hải” và An trong “an tĩnh”.
Hải An nghĩa là “biển lớn trầm lặng”.
Người nắm tay cậu bên phải bỗng nhiên di động, Hải An mờ mịt liếc nhìn. Người đó chậm rãi khuỵu một chân xuống, nhẹ nhàng xoa má cậu. Những ngón tay thon dài trắng nõn đó chạm đến đâu thì sự lạnh lẽo như băng lại lan đến đó. Gương mặt của người nọ lúc này không hề có ngũ quan, mái tóc suông đen còn mượt mà và mềm mại hơn cậu bội phần.
Người nọ ôm lấy cơ thể năm tuổi gầy gò của Hải An, chậm rãi nhún cơ thể của cả hai xuống lòng biển sâu. Giọng nói nỉ non nhẹ nhàng vang lên khe khẽ: “Không sao, không sao cả. Chỉ chịu đựng một chút thôi.”
Hải An không nhớ lúc đó cậu đã nhịn thở trong bao lâu, sau khi không thể tiếp tục cầm cự, nước biển mặn như muối bắt đầu tràng vào trong khoang phổi, lòng ngực bị đè ép đến đau buốt, cảm giác như n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đều bị nén lại tới mức sụp đổ.
Hải An càng giãy giụa, người nọ càng ôm cậu chặt hơn.
Bong bóng khí trắng xóa trào ra từ mũi và miệng. Vòng tay của người nọ đột nhiên biến mất như bọt biển. Cơ thể Hải An nặng nề chẳng khác gì đang được buộc với tảng đá, chỉ có thể mơ hồ để đáy biển sâu kéo cả thân xác nhỏ bé dần chìm xuống.
Ánh mắt của Hải An hướng về mặt biển, hoàng hôn chưa tắt, mặt biển lóng lánh ánh bạc, những tia nắng vàng ươm xuyên qua ranh giới của hai không gian mà soi rọi thành từng cột xuống lòng đại dương thăm thẳm.
Nhưng sự chói lóa đó đã không kịp chạm đến cơ thể đang chìm dần của Hải An. Sự ấm áp quý giá đó từ chối tiếp nhận những năm tháng tuổi thơ của cậu.
Mọi giác quan lúc này đều đã bị trói buộc. Không gian yên tĩnh, bầu trời tối om, thế giới không mùi không vị, tâm trí mệt mỏi muốn buông bỏ trong giấc ngủ mê mang. Chỉ có thân thể là không ngừng co rút như bị giằng xé.
Hải An biết bản thân đang mơ, tất cả mọi thứ ở đây đều là giả.
Nhưng nỗi đau này… quá chân thật rồi.
…
Sóng sánh…
Bì bõm…
“K-khục khục khụ khụ… khặc.” - Hải An giãy giụa giật mình ngóc đầu lên khỏi mặt nước. Cảm giác giống như bản thân bị ngạt thở trong giấc ngủ, mê mang không thể điều khiển được tứ chi. Nhưng chỉ mới chuyển động nhẹ gáy thôi mà cả cơ thể đã truyền đến cơn đau đớn như muốn tan vỡ rồi.
Cơ thể khôi phục được một chút tri giác, tê dại đau rát chậm rãi lan ra toàn thân. Hải An chống tay để lật người, chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại khiến cậu có cảm giác như hai cẳng tay bị xoắn lại, bả vai như có như không bị xé nát ra khỏi cơ thể.
Cánh tay thon dài bị va đập đến sưng lên, lòng bàn tay run rẩy không cẩn thận bị đá ngầm rạch ra một v·ết t·hương lớn. Dòng máu ấm áp trong tay nhanh chóng bị sự ẩm ướt và lạnh lẽo của dòng nước bảo hoà.
Cơn rát buốt mới mẻ truyền đến từ lòng bàn tay. Nhưng nó lúc này hệt như một đám lửa tí tách trong cả khu rừng đang b·ốc c·háy. Nó không có chút cảm giác tồn tại nào trong khi cả cơ thể của Hải An còn đang phải chịu đựng một cơn đau đớn khủng kh·iếp hơn.
Quai hàm không tự chủ được trở nên căng chặt, trong mũi phảng phất mùi máu tươi, làn da nhăn nheo phồng rộp, cứ như trên thân chẳng còn một chỗ nào là lành lặn. Phổi bị sặc nước khiến cậu không thể ngừng ho, mà theo mỗi cơn ho, cả thân xác hệt như bị giáng xuống một đầu búa kim loại lớn.
Não của Hải An ê buốt đến điên dại, hai lỗ tai không ngừng lùng bùng. Ruột gan trong cơ thể cứ quặn hết cả lên, chúng dường như đã bị xóc đến mức lệch hết toàn bộ ra khỏi vị trí ban đầu. Mỗi việc hít thở thôi cũng khiến cậu có cảm giác như đang phải chịu đựng t·ra t·ấn. Từng giây từng phút lúc này như có hàng trăm lưỡi dao đang rơi xuống và ghim vào cơ thể.
Thần kinh dưới cơn đau yếu ớt đến độ chỉ như một lớp màng mỏng bong bóng, không cẩn thận chạm vào liền sẽ tan vỡ. Những tia lý trí cuối cùng đang tận lực giằng co với cơn hôn mê. Sự suy yếu khiến việc giữ vững mí mắt cũng trở nên nặng nề.
Thật kinh ngạc khi Hải An vẫn còn sống.
“Ồ… chưa c·hết này.”
Hải An khốn đốn mở mắt, cảm giác tê rần như làn sóng lan ra khắp toàn bộ cơ mặt. Không gian xung quanh là một mảnh tăm tối, nhưng Hải An vẫn nhìn ra có thứ đỏ sẫm đang lăn lộn trên ngực mình.
Giữa một nơi yên ắng và cô tịch tới mức đáng sợ như thế này, giữa một nơi không có lấy một tia sáng, cũng không tồn tại một ngọn gió nhỏ… Xuất hiện một đôi đồng tử mang sắc xanh lục như ngọn lửa đồng, nhưng nó lại lạnh lẽo như đáy biển trầm trích và bí ẩn như những cánh rừng rậm.
Đôi đồng tử đó là thứ sáng nhất trong hoàn cảnh lúc này.
Tuế đang híp mắt nhìn Hải An, không thể phân biệt được nó là đang vui mừng vì cậu còn sống hay đang hả hê vì cậu sắp c·hết.
Hải An chẳng còn chút sức lực nào để phản ứng… Mí mắt trĩu nặng tiếp tục nhắm lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hải An không muốn lần nữa rơi vào giấc ngủ, nhưng ý thức chẳng còn nghe lời cứ liên tục tan rã như hạt tuyết mong manh…
Tuế chớp mắt, nó khúc khích cười: “Để ta đếm xem người còn giữ được bao nhiêu hơi thở nữa.”
…
Hết chương 66.
——————————