Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67: Ồ… chưa c·h·ế·t này. (2)

Chương 67: Ồ… chưa c·h·ế·t này. (2)


Trong không gian vẫn còn phiêu đãng mùi máu thoang thoảng, khắp thân thể đều truyền đến cảm giác tê dại, nhưng nơi Hải An đang nằm lúc này đã bừng sáng hơn không ít. Trên đầu, cao hơn cả trăm mét là ánh sáng đang rọi xuống từ miệng hố sụt nhỏ. Kế bên là vài đốm lửa được thắp lên từ mana, không ngừng tỏa ra nhiệt độ sưởi ấm một phạm vi gần.

Lần nữa thống khổ mở mắt, đầu óc ập đến một trận choáng váng, cả người như hư thoát không còn chút sức lực. Hải An cảm thấy da dẻ toàn thân bị kéo căng, cổ họng khô khốc, mí mắt nóng rát như muốn nứt ra.

“Tỉnh! Tỉnh rồi!”

Hải An cử động mí mắt, đôi đồng tử đã vẩn đục nhìn về phía vừa vang lên giọng nói có chút quen thuộc. Nhật Bảo xuất hiện trong tầm nhìn, anh ta đang nước mắt nước mũi giàn giụa, cứ khịt khịt híc híc trong lúc đỡ thiếu niên ngồi dậy.

Mặt mũi của Nhật Bảo lúc này thê thảm vô cùng, máu lem luốc đọng lại thành từng mảng vảy lớn, một mắt còn phồng lên như bị ong đốt, chỉ khác biệt ở màu sắc bầm tím chứ không phải đỏ hồng. Quang Hải đứng ở một bên còn lại, anh không nói gì cả, chỉ lặng im nhìn Hải An. Giống như một đứa trẻ đang tự trách, đang hối lỗi vì đã gây hoạ.

Sau khi bị rơi xuống hố sụt, cả đám đều lăn lốc đến tứ phương. Có người bị đá đè chỉ để lộ ra ngoài được vài đốt ngón tay, có người trực tiếp bị va đập đến đầu nát xương tan, chỉ để lại một vũng máu đỏ thẫm đầy bi thương trên những tảng đá bén nhọn.

Hải An không rõ đã va đập kiểu gì, tứ chi gần như bị dập nát, một bên đầu còn lõm vào vô cùng kinh dị, da thịt đều bị sưng tấy lên gấp rưỡi, những v·ết m·áu cùng vết bầm hằn trên màu da trắng bệch càng thêm khủng bố.

Ít ra cậu đã may mắn rơi xuống một nơi có mạch nước ngầm, cơ thể nhờ thế mà bảo trì được những bộ vị hiểm yếu, mạng sống như được treo lủng lẳng trên sợi tơ.

Hoàn cảnh lúc này quả thực có thể xứng với hai chữ kỳ tích. Mặc dù trong hang không có gió, nhưng mạch nước vẫn đẩy cơ thể lênh đênh trôi về phía xa.

Quang Hải và Nhật Bảo vốn đã từ bỏ việc tìm kiếm cậu. Chẳng qua sinh vật luôn có tính hướng sáng, dù trong vô định thì bọn họ vẫn luôn đi theo điểm ánh sáng le lói ở trước mặt. Nhờ thế mà cả hai nhìn thấy Hải An đang hôn mê nằm dạt ở nơi đây, cũng là dưới miệng hố sụt nhỏ này.

Trước lúc ý thức tan rã, Hải An đã nhìn thấy tóc xoăn nâu kịp leo lên được đến nơi an toàn. Nhật Bảo và Quang Hải thì đã có mặt ở đây. Vậy “m·ất t·ích” lúc này chỉ có sừng cừu cùng nam mắt kính. Hải An nghĩ đến kết cục ngoài ý muốn của hai người đó, chẳng hiểu sao bản thân lại không hề thấy bất ngờ, giống như đã từng tự chứng kiến qua.

Trong giấc mơ kỳ lạ về Hũ Chấp Ngã, ở thế giới đó, trợ lý sừng cừu và thiếu niên mắt kính hư hỏng là hai nhân vật duy nhất không còn cơ hội để một lần nữa tỉnh dậy.

Mơ mộng và hiện thực dẫu có khác biệt, nhưng nếu Hải An có thể nhớ, thì liệu cậu có còn cho rằng đó chỉ đơn thuần là một giấc mơ? Nhưng đáng tiếc, Hải An đã quên mất rồi. Quên cả c·ái c·hết sau cùng của thiếu niên An An…

Cả ba người ăn ý với nhau không hề nhắc gì về sự “m·ất t·ích” của hai người khác. Vào những hoàn cảnh như thế này thì vài lời an ủi lại trở thành thứ dư thừa nhất. Tất cả mọi người đều đã trưởng thành như nhau, đều đã có được khả năng nhận thức và đánh giá sự việc, những lời khích lệ sáo rỗng đã không còn giữ được nhiều công năng vốn có.

Trạng thái hiện tại của Hải An khiến cậu lại càng không muốn mở miệng, mồ hôi suy yếu theo sự dày vò của vô số cơn đau không ngừng túa ra, nếu bây giờ cậu còn nhiều lời thì chắc tuổi thọ ít ỏi sẽ lại giảm đi vài tiếng.

Hải An cảm thấy bên cổ ngứa ngáy, theo bản năng mà khẽ dụi dụi mặt vào để hất thứ đồ lông lá trên vai xuống.

“Ngươi mà còn dụi thêm một cái nữa thì ta cắn c·hết ngươi.” - Tuế đang rúc mình vào trong hõm vai của Hải An, nó khịt mũi bực bội lên tiếng. Hải An nhìn về phía hai người khác, vẻ mặt bọn họ có hơi phức tạp nhưng không có gì là kinh ngạc hay bất ngờ khi nghe Tuế bỗng nói chuyện.

“Cút xuống.” - Hải An gầm nhẹ, câu chữ cục s·ú·c hung hăng, nhưng sự yếu ớt trong giọng nói khiến nó chẳng có chút uy h·iếp nào.

Lời nói khàn khàn lạnh nhạt cảnh bảo: “Cút xuống trước khi tao quăng mày đi.”

Tuế nghe xong chỉ hừ hừ cười, nó cảm thấy dáng vẻ lúc này của Hải An nhìn đặc biệt thuận mắt, thay vì đi xuống thì nó ngược lại còn nhảy thẳng l·ên đ·ỉnh đầu cậu. Dùng giọng điệu bỡn cợt trêu chọc nói: “Sao? Ngươi còn có thể cử động à?”

Thiếu niên vốn đang đầu choáng mắt hoa, bị Tuế nhảy lên một phát liền muốn lung lay sụp đổ, cậu nhắm tịt hai mắt, hơi thở khẩn trương hơn trong vài giây, cổ họng truyền ra âm thanh gầm gừ khe khẽ.

Quang Hải và Nhật Bảo nhìn nhau, không biết nên khuyên ngắn thứ đồ chơi đỏ hoe kia kiểu gì. Vì nếu không phải nhờ có Tuế nhắc nhở thì cả hai đều đã tưởng Hải An không còn sống. Dù sao đến cả người sử dụng được mana để bảo vệ bản thân như sừng cừu và nam mắt kính còn không qua khỏi. Việc Hải An còn thoi thóp đến tận bây giờ thật sự đáng ngạc nhiên.

Tuế thấy Hải An chịu mở miệng thì không còn nếm xỉa đến hai người kia nữa, giọng nói choe choé lè nhè hướng về Hải An kêu than. Nó hành xử chẳng khác gì thường ngày, hoàn cảnh tuyệt vọng này dường như không hề ảnh hưởng gì đến nó.

Tuế: “Con người, ngươi có nhìn ra được tình trạng hiện tại của mình không?”

Hải An không trả lời, hai người khác cũng trầm mặc.

Tuế cong mắt khúc khích: “Để ta nói cho ngươi biết, ngươi sắp c·hết rồi.”

Quang Hải và Nhật Bảo không khỏi hít vào một hơi lớn. Sắc mặt của bọn họ lúc này càng thêm tệ. Môi của Quang Hải mím thành một đường thẳng, anh ta muốn phản bác lại lời khẳng định của Tuế, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết nên phản bác kiểu gì.

Lời Tuế nói không sai, trạng thái của Hải An lúc này thật sự không thể chống đỡ nổi để chờ cứu hộ đến. Tương lai bi thảm đó không quá khó để đoán ra, cả hai người bọn họ đều là đã chìm nổi trong nguy hiểm lâu năm. Có c·ái c·hết nào là chưa được nhìn thấy?

Chẳng qua, tình cảnh này của Hải An gần như là do một tay bọn họ dệt nên, việc thừa nhận c·ái c·hết trong thoi thóp của cậu… có chút khó khăn.

Còn không bằng cậu giống như sừng cừu và nam mắt kính, trực tiếp mất đi hơi thở trong cơn mê. Không cần phải níu kéo hơi tàn, không cần phải chờ đợi hy vọng. Như vậy thì sự khốn khổ trong những giây phút cuối đời cũng sẽ không nặng nề đến thế.

Tuế chẳng bận tâm đến b·iểu t·ình méo mó đang luân phiên xuất hiện trên gương mặt trầy trụa của hai người đối diện, nó hồi tưởng nói: “Ta đã bảo mà, về phe “dân thường” sẽ sống không thọ.”

Dù là c·hiến t·ranh hay tận thế, người dân vô tội không có sức chống cự vẫn là lực lượng bị thiệt hại hàng đầu. Đó là cái giá phải trả để sống một cuộc đời không tranh đua không c·ướp đoạt. Cuối cùng đến mạng sống cũng chẳng đủ sức để duy trì.

Hải An thở ra một hơi nóng hổi, toàn thân lúc này đã phát sốt do nhiễm trùng v·ết t·hương. Cậu vẫn nhắm chặt mắt, gầm nhẹ: “Cút.”

Đôi mắt của Tuế cong cong hàm chứa ý cười nhè nhẹ, giọng điệu thản nhiên mà kiên trì: “Sao chúng ta không làm một cái giao dịch nhỉ?”

Nó nói: “Ta giúp “ngươi” sống, ngươi cũng giúp ta “sống”.”

Khoé môi Hải An run run, vẫn không thốt ra một lời.

Nhưng Quang Hải và Nhật Bảo lại không bình tĩnh được như thế, hai người trố mắt nhìn Tuế với sự mong chờ, đáy lòng không nhịn được dâng lên chút hy vọng.

Tuế kiên trì tiếp tục thuyết phục: “Có ta giúp, cuộc sống sau này của “ngươi” sẽ vô cùng tốt đẹp, có thể ví như một bước lên mây. Quá hời rồi còn gì?”

Hải An nhếch môi, cơ mặt nhói lên co rút khiến nụ cười không còn mang theo vẻ tự nhiên thường ngày mà hơi vặn vẹo đáng sợ: “Một bước… l-lên mây, ý là trực tiếp lên hẳn thiên đàng chứ gì?”

Tuế: “……”

Được rồi, nó thừa nhận, nó nói không lại Hải An.

Bộ lông đỏ đã nhiễm máu rung rinh, nó hờn dỗi: “Ngươi cứ suy nghĩ đi, giao dịch này vô cùng có lời.”

— Dù gì thì cũng sắp c·hết.

— Đều là c·hết như nhau cả thôi.

Nhưng “c·hết” vì Tuế thì lại giống như đang đi tái chế một món đồ hết đát vậy.


Hết chương 67.

——————————

Chương 67: Ồ… chưa c·h·ế·t này. (2)