Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 68: Ồ… chưa c·h·ế·t này. (3)
Hải An phớt lờ nó, cậu gồng lại tâm trí, cố gắng cảm nhận sự suy yếu trong cơ thể. Cảm giác đứng trên ranh giới của sinh và tử thật sự không hề thoải mái. Nhưng cũng chẳng phải là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm. Ngược lại, tình huống này còn khiến cậu dâng lên chút cảm xúc lâu năm vốn đã phủ bụi.
Tuế không nói chuyện nữa, bầu không khí lâm vào yên tĩnh quỷ dị. Song, nó không kéo dài lâu, Hải An mặc dù nhắm mắt nhưng cậu vẫn nghe được tiếng thì thầm trao đổi của Quang Hải và Nhật Bảo đối diện.
Hai người này ngoài mặt thì vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, đối với việc đồng đội ra đi thường xuyên, hai người tập mãi cũng thành quen. Cảm xúc đối mặt với c·ái c·hết và chia ly cũng rất bình đạm, sự tiêu cực quá khích không hề để lọt ra một tia.
Nhưng không có nghĩa là đáy lòng của bọn họ sẽ không nôn nao lo lắng, không có nghĩa là lương tâm bọn họ sẽ không bứt rứt hay áy náy…
Ánh mắt của Nhật Bảo tràn ngập sự kiên định, anh nhìn về phía Tuế đang lăn lộn trên đầu tóc của Hải An, lên tiếng phá vỡ bức màn yên tĩnh: “Ừm… Này.”
Tuế ngừng việc phá rối Hải An, nó chớp chớp mắt nhìn sang, vẻ mặt hờ hững như ngoài Hải An ra thì nó không có hứng thú với thứ “hai chân” nào khác. Nhật Bảo ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Tuế mau tới đó, nhưng đáp lại anh ta chỉ có ánh nhìn vô cùng khinh bỉ tử đôi mắt xanh táo.
Nhật Bảo: “……”
Vẫn là Quang Hải kiên nhẫn nhất, anh ta chật vật khập khiễng đứng dậy rồi đi tới gần Hải An, khẽ khàng hỏi: “Có thể nói chuyện một chút không?”
Tuế nhìn Quang Hải trầm ngâm rồi lại nghĩ đến Hải An sắp c·hết chẳng có động tĩnh gì. Cuối cùng sự tò mò đã thúc đẩy nó động đậy, cơ thể tròn vo có một cục bật nhảy sang vai của Quang Hải cực kỳ chuẩn xác.
Đầu của thiếu niên theo lực đẩy liền chúi xuống như sắp đổ rạp. Cậu hé mở đôi mắt đã chi chít tơ máu, âm trầm nhìn hai người trước mặt. Ánh mắt không hề mang theo một chút nhiệt độ nào, cứ như một giây sau liền muốn băm vằm c·hết cả hai.
Quang Hải không ngờ mọi thứ lại chạy theo hướng như vậy, anh lúng túng nhìn Hải An. Chờ đến khi thiếu niên lần nữa nhắm mắt thì mới khập khiễng quay lưng đi.
Nhật Bảo nhìn Tuế, ánh mắt vô cùng vi diệu, nhất thời không biết nên xưng hô với nó như thế nào, chỉ đành bắt chước Hải An: “Mm… Mày có cách gì giúp thằng nhóc sống tới khi cứu hộ đến không?”
Đôi mắt của Tuế bỗng bừng sáng, nó biết “sống” mà nó và Hải An đề cập ban nãy không hề giống với “sống” mà hai người này đang hiểu. “Sống” mà nó muốn nói là “nó thay Hải An sống”. Và Hải An sẽ giúp nó “sống như một con người”. Nhưng nó cố ý không giải thích, chỉ lấp lánh nhìn hai người đó rồi gật gật đầu.
Quang Hải hít hà một hơi, tảng đá đè trong lòng như bớt nặng, anh ta lập tức thẳng thắn hỏi: “Điều kiện của mày là gì?”
Tuế nhìn cả hai, đôi mắt xanh táo vô cùng mê hoặc, nó tỏ vẻ vô tội lắc đầu, không ừ hử một chữ.
Nhật Bảo sốt ruột: “Mày muốn trao đổi thứ gì có thể nói với bọn tao, bọn tao thay thằng nhóc đó giao dịch với mày.”
Tuế trầm ngâm, nó nhìn về phía Hải An đang bất động rồi cụp mắt, lần nữa lắc đầu.
Khi nói chuyện với Hải An, IQ của Tuế giống như bị giảm đến vô cực, nhưng không phải vì nó dần. Nó chỉ không gian xảo bằng Hải An thôi chứ không có nghĩa là nó không biết tính toán. Nhìn đi, Tuế một câu còn chưa có nói, mà vẻ mặt của hai người này đã biến hoá tới mấy lần.
“Mày muốn quay về Trái Đất sao?”
“Hay muốn đi tìm đồng loại?”
Đây là hai điều kiện có khả năng nhất là Quang Hải có thể nghĩ ra. Nhưng Tuế lại thờ ơ lắc đầu.
“Mày muốn hoà nhập vào xã hội của con người?” - Quang Hải tiếp tục đoán, không hổ là Du Hành Gia có kinh nghiệm.
Đoán gần đúng rồi.
Tuế im lặng, lần này nó không lắc đầu nữa, nhưng nó cũng không hề gật đầu. Chẳng qua, biểu hiện lần này quá đỗi đối lập, cho nên đã khiến hai người trong trạng thái căng thẳng liền mù quáng cho rằng bản thân thành công đoán trúng.
Cả hai nhìn nhau, ăn ý tiếp tục nói: “Mày muốn hòa nhập như thế nào? Bọn tao có thể giúp.”
Xét đến phương diện Tuế cũng có trí tuệ và đã phát triển ngôn ngữ, nó hoàn toàn đủ tư cách để trở thành một phần của xã hội. Giống như nhân thú, nhân ngư hay một số loài sinh vật có trí năng không nguy hiểm.
Việc khiến thế giới công nhận nó sẽ không đơn giản, nhưng cũng không đến mức không làm được. Bởi vì đã từng có nhiều tiền lệ sinh vật biến dị hợp tác với con người, nên yêu cầu của Tuế sẽ rất có khả thi.
Tuế mỉm cười.
— Xem đi, đâu phải ai cũng có bộ não yêu nghiệt như tên l·ừa đ·ảo đang nằm chờ c·hết ở kia?
Nó đạm nhiên nói: “Vậy thì ký khế ước đi.”
Tuế đang muốn châm thêm vài ngọn lửa thì giọng nói khàn khàn của Hải An vang lên rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh này thì nó giống như lời sấm: “Lại… đây.”
Tuế: “……”
Nó trừng mắt vô cùng bất mãn: “Ta là c·h·ó của nhà ngươi nuôi à??”
— Bảo lại là phải lại??
Hải An mở hí mắt, vẻ suy yếu không thể che giấu được, đôi mắt đen thuần ngày càng vẩn đục mờ mịt, cậu chậm rãi lần nữa nói: “Lại đây…” - Tuế hừ một tiếng trong mũi, nhưng nó vẫn nhảy xuống từ người của Quang Hải rồi lăn lóc lại gần chỗ Hải An đang nghỉ ngơi.
Tuế: “Sao?”
Nghe được giọng của Tuế đang ở gần mình, Hải An an tâm nhắm mắt. Im lặng một lúc sau rồi mới mấp máy khoé môi: “Không phải mày thích kể chuyện lắm à? Kể chuyện đi, nếu khiến tao cảm thấy thú vị thì… t-thì thành giao.”
Tuế nheo lại đôi mắt xanh táo, nửa tin nửa ngờ: “Nếu ngươi nhất quyết không chịu thừa nhận thú vị thì sao?”
Thiếu niên nói năng có chút chật vật, nhưng b·iểu t·ình trên mặt vô cùng điềm nhiên: “Thì tao c·hết, mày muốn làm gì sau đó cũng không ai cản.”
Ý của Hải An là, sau khi cậu c·hết, nó muốn làm gì với hai người kia cũng vẫn còn kịp. Càng thuận lợi hơn là sẽ không ai đứng ra vạch trần.
Nhưng Hải An nào có dễ tính như thế?
Tuế biết Hải An lại vào mode l·ừa đ·ảo rồi, nhưng nó nghĩ mãi không ra. Vì theo lời đề nghị, người nắm chủ đạo sẽ chính là nó, Hải An ở thế bị động thì có thể làm được gì?
Hải An không hề muốn vạch trần Tuế một cách trực tiếp, lựa chọn cá c·hết lưới rách lúc này là không khôn ngoan. Bởi vì ở đây vẫn còn hai người khác. Cậu không phải đang lo lắng cho bọn họ, cậu chỉ không muốn Tuế thuận lợi đạt được mục tiêu.
Hơn nữa, trực giác nói, cậu chắc chắn sẽ không c·hết.
Hải An cũng thật sự rất muốn nhìn, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế này, liệu cậu có cơ hội nào để lật ngược thế cờ?
Tuế không biết những điều Hải An đang thầm nhẩm trong bụng, nhưng nó cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế, nó cẩn thận lưỡng lự hỏi: “Ngươi muốn nghe cái gì?”
Ngược lại với những ý nghĩ đề phòng của Tuế, thiếu niên lại vô cùng thờ ơ: “Không biết, tự suy nghĩ đi.”
Không ai nói chuyện, bầu không khí lại rơi xuống hố trầm mặc.
Tuế đã lang thang trong xã hội con người rất lâu, nó cũng đã trải qua vô số chuyện. Nhưng nó không nghĩ ra được một chuyện nào có thể khơi gợi lên sự chú ý của Hải An.
Cậu thiếu niên trong cảm nhận của Tuế không hề dễ dãi như vẻ bề ngoài mà cậu thể hiện. Càng là người có đủ trí tuệ để đánh giá mọi thứ một cách khách quan. Chắc chắn những câu chuyện cười vô nghĩa là không có tác dụng. Thể loại bi thương sầu não khơi gợi sự đồng cảm lại càng không.
Vậy, thứ gì có thể khiến Hải An quan tâm…?
— Là sự thật (bản chất).
Đặc biệt là sự thật (bản chất) mà chẳng ai ngờ tới.
Điều đó đã lý giải tại sao trong hoàn cảnh cùng ngủ mơ như những người khác; nhưng, thứ mà bọn họ mơ là về Hũ Chấp Ngã “thật sự”; một chiếc hũ sẽ biến ham muốn và tham vọng không thể đạt được thành sự thật; một trò chơi sẽ trao cho người sống sót cuối cùng một “điều ước”.
Còn Hải An, bản thân cậu vậy mà lại mơ thấy “sự thật” “sự thật” về Hũ Chấp Ngã, về những tội ác triền miên do d·ụ·c vọng, do chấp ngã của con người tạo ra…
Suy cho cùng, thì giấc mơ là thứ trực quan nhất thể hiện màu sắc của tiềm thức con người.
Hải An từ lâu đã không có ham muốn nào mãnh liệt, cậu không ham tiền, cậu không ham tri thức, càng không ham danh tiếng, quyền lực. Cậu chỉ làm và hành động bởi vì “mọi người khác đều làm”. Thứ khiến cậu cảm thấy có chút gia vị hẳn là chỉ có vài câu chuyện giật gân mà đám thành viên hội hay kể.
Tuế bỗng nhiên nghĩ, nó hình như biết câu chuyện kiểu gì thì sẽ thu hút Hải An rồi.
Nó nói: “Con người à… ngươi đoán, ngày tận thế sẽ có dáng vẻ như thế nào?”
…
Hết chương 68.
——————————