Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Hội Rượu Trái Cây. (1)

Chương 7: Hội Rượu Trái Cây. (1)


Hồi 2: Cổ tích và ngụ ngôn.

Chương 7: Hội Rượu Trái Cây (1).

Mười năm sau - tháng thứ hai của năm một trăm mười - kỷ nguyên Du Hành.

“Yên bình” là một từ rất vi diệu. Nó có thể là mục tiêu; nó có thể là bản chất; là trạng thái; là biện hộ; lừa dối; tự huyễn…

Nhưng nó chắc chắn không phải tuyệt đối; nó chắc chắn không tự sinh ra; chắc chắn không phải miễn phí; chắc chắn không phải…

Roẹt… Roẹt… @#!?


Hoan nghênh Du Hành Gia đến với [Lãnh Địa Mùa Hạ]!! Chào mừng những cư dân tương lai!!

[Lãnh Địa Mùa Hạ] là vệ tinh tự nhiên nổi tiếng nhất với sự yên bình hiếm có. Là một nơi vô cùng thích hợp để du lịch nghỉ dưỡng cùng người thân hoặc bạn bè.

Nơi đây chỉ có một đô thị duy nhất mang tên Thành Phượng Vĩ.

Ý nghĩa như tên, Thành Phượng Vĩ là một đô thị kiểu mẫu được quy hoạch theo hình thù của bông hoa phượng năm cánh. Khắp nơi đều thấp thoáng bóng dáng đỏ rực đến mê người, khoác lên mình lớp lụa truyền thống nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần hoà ái dễ chịu.

Hầu hết các kiểu kiến trúc ở nơi đây đều không quá đa dạng, tập trung vào sự đơn giản thống nhất. Loại trừ đi vẻ khẩn trương vội vã thường thấy, Thành Phượng Vĩ mang đến lối sống chậm rãi, ổn định. Nó như dòng sông mềm mại từ tốn cuốn theo quá trình hưởng thụ của cả đời người.


Tại nơi mây dày thường xuyên che kín, ánh nắng rọi xuống chỉ có vài tia lẻ loi nhỏ nhoi. Ở phía đông bắc của Thành Phượng Vĩ, hơi thở của trật tự và an ninh xã hội lại mong manh đến cực độ.

Tây bắc Quận Mười.

Một quán bar mang phong cách khá hỗn tạp, nó là sự kết hợp giữa punk nổi loạn cùng tạo hình kỳ quái.

Nếu phải nói ra sự đặc biệt của quán bar này thì chắc chỉ có thể nói đến cảm giác cực ngầu nhưng lại không giống ai mà nó mang tới. Kể cả đến cái tên nó cũng dễ dàng ghi lại đánh giá lạ lùng trong tâm trí của người nghe.

Quán bar Đào Đắng.

Nếu là người đầu tiên nghe về nơi đây, họ sẽ không thể không nhíu mày trước cái tên vừa nực cười lại vừa lạ đời đó. Song, cái tên đó đồng thời cũng bộc bạch đầy đủ sự nổi loạn mà quán bar muốn thể hiện ra.

Có khi nào mà đào trên thế giới này lại có vị đắng?

Nhưng cái tên Đào Đắng đã đi ngược lại với quy tắc của tự nhiên. Nó không thích sự ngọt ngào hay thơm ngát. Nó đắng, nó hư hỏng và nó thích sự chống đối.

Quán bar luôn là một nơi sẽ nhộn nhịp khi đêm đến và yên tĩnh khi mặt trời lên. Ngoại trừ Đào Đắng - thứ sẽ không bao giờ tuân theo sự hiểu biết thông thường của xã hội. Dù là buổi sáng thì nó vẫn có khách tới lấp đầy mọi chiếc bàn.

Mặc cho phần lớn mấy tên kia chỉ có thể xem như “một nửa” khách hàng.


“An!! Còn gì ăn không? Anh mày đói!”

Cửa quán bar bị đạp thẳng vào một cách thô bạo. Đây là một cánh cửa kính dày với viền bằng sắt đặc, độ nặng của nó là cả một vấn đề lớn đối với trẻ vị thành niên. Vậy mà nó vừa bị đạp tung vô như một cánh cửa nhựa.

Chàng trai hầm hố từ bên ngoài bước vào không gian kín đáo trong quán. Ánh đèn lục rọi lên vẻ mặt đặc trưng của lũ côn đồ. Mắt hắn liếc nhanh qua những người trong quán. Dù đã gây ra động tĩnh lớn như vậy nhưng “khách hàng” lại chẳng buồn quan tâm. Hành động đạp cửa của hắn là không hợp với lẽ thường, nhưng khách của Đào Đắng cũng chỉ toàn lũ dị thường thôi.

Một lũ côn đồ đầu xanh đầu đỏ đang phè phỡn trong quán. Tóc chúng vuốt keo thẳng tăm tắp, bông tai khoen mũi lủng lẳng leng keng. Cũng chỉ có mấy kẻ vô công rỗi nghề thì mới có thời gian để đến quán bar vào buổi sáng sớm này.

“Làm ơn mở cửa một cách bình thường giúp em đi. Dùng tay ấy.” - Chất giọng bình thản của một thiếu niên đang đứng quầy vang lên.

Những ô kệ rượu đắt tiền phía sau lưng càng làm tôn lên vóc dáng cao ráo và gương mặt sáng sủa của cậu. Khí chất thiếu niên lãnh đạm lại có vài phần lười nhác. Cậu ta cứ như là điểm sáng duy nhất trong cái nơi tạp nham này vậy.

Tên côn đồ lững thững đi tới chiếc quầy cao mét hai, hắn đối diện với cậu thiếu niên rồi tặc lưỡi khó chịu: “Cửa đã bể đâu mà cứ nói mãi.”

“Đợi nó bể thì em nói còn tác dụng gì nữa, hả?”

Tên côn đồ phớt lờ rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu cao. Sử dụng mồm miệng không phải là điểm mạnh của hắn. Hắn nhìn thiếu niên đứng trước mặt đang tỉ mỉ lau chùi từng cái ly.

— Cái dáng vẻ ưu tú đó dù có nhìn bao lâu cũng vẫn không thể nuốt trôi mà…

“Có gì ăn không thế? Đói c·hết anh mày rồi.” - Tên côn đồ này là một thành viên của Hội Rượu Trái Cây. Tính khí cộc cằn nhưng được cái tay chân lại phát triển vượt trội. Mọi người thường nhường nhịn và gọi hắn một tiếng “anh Nho”.

“Chỉ còn vài gói mì trộn thôi.”

Thiếu niên đặt chiếc ly thuỷ tinh cẩn thận lên kệ. Đôi mắt cậu mang màu sắc như một màn đêm vĩnh cửu. Làn da trắng ở dưới ánh đèn có chút tái xanh nhợt nhạt. Nói dễ nghe thì cậu sở hữu dáng vẻ hoà ái nhã nhặn. Nói thẳng mặt thì cậu trông cứ như con mèo bệnh chưa từng bước chân ra đời. Sự tồn tại của cậu thật sự chẳng ăn khớp gì với cái nơi hỗn tạp đầy rẫy côn đồ này.

Nhưng cũng thật khâm phục, thiếu niên trầm ổn như thế mà lại chịu đựng được mấy tên lưu manh hư hỏng ở đây.

Cậu chỉ còn ba tháng nữa là sẽ lên mười bốn tuổi. Tên gọi Hải An, có thể xem như là nhân viên duy nhất của quán bar Đào Đắng.

Hải An thành thạo xuống bếp bắt nước sôi trụng mì, anh Nho thế là cũng xoay người đổi đối tượng bắt chuyện: “Chúng mày rảnh nhỉ? Không đi giúp thằng Táo thu phí à?” - Anh Nho với cơ thể vạm vỡ tựa khuỷu tay lên mặt bàn, anh ngã ngửa người ra phía sau rồi cất giọng dò hỏi. Dáng vẻ của anh thư thả như đang ngồi ở trong chính nhà mình.

Nghe thấy mấy lời phàn nàn mất hứng đó, lũ lưu manh đang tụ tập ở phía xa cũng phải dừng lại quay đầu: “Mình nó là đủ rồi. Đi theo chi cho lắm hả anh? Theo nhiều thì lũ ngu kia cũng có đưa thêm đồng nào đâu.” - Chúng đáp.

“Ông nội mày! Đánh con nhỏ thôi!”

“Đôi già! Bố mày thích, không theo được thì cút!”

Anh Nho chép miệng đầy vẻ khinh thường, anh nhìn đám ô hợp đang tụ lại đánh bài vào giữa trưa với ánh mắt như nhìn một lũ thảm hại không có tiền đồ.

Tất cả đều là thành viên của Hội Rượu Trái Cây. Nhưng không phải ai cũng chịu bị kiểm soát bởi cái tên đó. Hội Rượu Trái Cây là một hội bảo kê. Chúng sẽ đi thu phí bảo kê từ những nhà dân hoặc những cửa hàng nhỏ trong địa bàn. Ở mấy nơi mà chính phủ không để mắt tới như thế này thì một hay hai hội bảo kê mọc lên cũng là chuyện đương nhiên.

Hải An quay lại quầy với tô mì nóng trên tay: “Đây, mười lăm ngàn.”

Anh Nho vừa định đụng đũa thì ngớ người ra. Anh nhìn tô mì có vài cọng rồi lại nhìn thiếu niên Hải An đang mỉm cười vô cùng thân thiết.

“Mày đùa anh à? Có mấy cọng mì, lấy tao mười lăm ngàn?”

Hải An không đáp lời, cậu vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng tay của cậu thì đã chạm tới tô mì và cẩn thận lôi về. Anh Nho thấy cảnh đó thì bực đến đỏ tai, cuối cùng anh cũng chỉ có thể móc ra vài tờ tiền bị vò nát rồi ném cho Hải An.

“An! Mang cho anh thêm ly đá!”

Hải An bất lực thở dài liếc nhìn người vừa hét lên.

— Đá cũng mua bằng tiền đó mấy cái tên ngu ngốc này, vậy mà cứ vào đây ngồi là kêu cả chục ly đá.

Song, bất mãn thì bất mãn chứ Hải An vẫn im lặng và mang ly đá tới. Ly đá vừa đặt xuống bàn là tên đó đã ngay lập tức bốc lấy rồi nhai rôm rốp không ngừng.

Nhìn thấy cảnh đó khiến cậu thiếu niên không biết nên thể hiện ra biểu cảm gì nữa.


Hết chương 7.

——————————

Chương 7: Hội Rượu Trái Cây. (1)