Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 70: Dáng vẻ của ngày tận thế. (2)
Tuế ngừng một lát rồi lại tiếp tục: “Tại năm tháng trước đó, chỉ có nước trong các đại dương là có thể chuyển động và có thể hấp thụ lực hút từ trọng lực của Mặt Trăng. Nhưng càng về lâu, toàn bộ Trái Đất cũng đã cảm nhận được điều đó. Thiên tai không còn là thuỷ triều nữa mà đã trở thành thạch triệu.”
“Sự co giãn của cả hành tinh cộng với hàng tỷ tỷ tấn nước sê dịch lên xuống trên bề mặt các mảng kiến tạo đã gây ra một áp lực khổng lồ xuống phía dưới, hình thành các trận đ·ộng đ·ất với cường độ và độ lớn tăng dần. Nó sẽ càng dữ dội đồng thời lan rộng ra nhiều nơi.”
“Lực thuỷ triều mạnh còn dẫn tới sự hoạt động của các núi lửa. Việc Trái Đất bị co kéo ảnh hưởng tới các bồn chứa macma trong lớp vỏ Trái Đất. Nó kích thích những đợt phun trào lớn. Lúc này Mặt Trăng vẫn còn cách Trái Đất khoảng bảy mươi lăm nghìn kilomet và nó đủ sáng để chiếu rọi màn đêm như lúc chạng vạng.”
Nhật Bảo: “Khi đó, sự sống trên Trái Đất còn lại bao nhiêu?”
Tuế không so đo, nó hào phóng đáp: “Chưa đến bảy mươi phần trăm.”
Lại nói: “Sau nửa năm, vào tháng thứ sáu và thứ bảy, Mặt Trăng đã tiến vào vùng không gian của các vệ tinh địa chất. Nó mất đúng hai mươi tư giờ để quay một vòng quanh Trái Đất. Lúc này Mặt Trăng dường như chỉ đứng im tại một điểm trên bầu trời không nhúc nhích. Nó vẫn hoàn thành một chu kỳ quay mỗi ngày nhưng có điều chỉ có thể thấy nó từ một nửa bán cầu.”
“Khi đó, thuỷ triều cũng đã ngưng hoạt động và giữ nguyên ở một trạng thái. Một nửa hành tinh bị nhấn chìm và một nửa còn lại bị rút cạn nước. So với những ngày tận thế đã qua, hệ sinh thái của Trái Đất hiện tại đã được cải thiện một cách đáng kể.”
Nhật Bảo lại thắc mắc: “Nếu Mặt Trăng đã đến gần tới mức lực thuỷ triều của nó khiến cả Trái Đất co giãn, vậy vật chất trên Trái Đất có bị kéo ngược lên cao?”
Mặt Trăng đã biến mất từ rất lâu trong đời sống của con người, những số liệu chi tiết và những hiện tượng xa xưa cũng vì thế mà ít khi được nhắc đến. Quang Hải không quá chắc chắn: “Khả năng đó không lớn, vì trọng lực của Mặt Trăng không thể chiến thắng được trọng lực của Trái Đất.”
“Nhưng nó đã đến gần Trái Đất hơn còn gì?” - Nhật Bảo lại không đồng ý.
“T-trọng… trọng lực của Trái Đất mạnh gấp sáu lần so với Mặt Trăng, việc kéo vật chất lên cao là không khả thi.” - Giọng nói yếu ớt đứt quãng của Hải An truyền đến. Cánh tay bên phải còn chút lành lặn bỗng nhiên giơ lên cao và cử động trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Ngay cái chớp mắt đó, cả cánh tay truyền đến cơn đau đớn như bị vặn gãy, gương mặt của Hải An càng tái nhợt hơn, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, hơi thở một chốc lại r·ối l·oạn. Song ngược lại, tâm trí đang mê mang liền bị nỗi đau vả cho tỉnh táo.
Hôn mê cũng có thể coi như là một cơ chế bảo vệ của cơ thể, khi rơi vào trạng thái hôn mê, phần lớn đau đớn sẽ bị nó ngăn cản bên ngoài. Việc gồng mình duy trì sự tỉnh táo trong lúc này không phải là một cách làm hay. Nhưng đừng nói đến hôn mê, chỉ việc ngủ th·iếp đi Hải An còn không muốn.
Hệt như thiếu niên An An muốn trải nghiệm cảm giác trước khi c·hết, Hải An cũng không hề hy vọng bản thân sẽ ngừng thở trong cơn mê.
Tuế không trì hoãn nữa, nhanh chóng tiếp lời: “Nhưng trên Mặt Trăng, mọi thứ lại rất khác, bởi vì Mặt Trăng từ lâu đã bị khoá thuỷ triều với Trái Đất, cho nên phần bề mặt hướng về Trái Đất sẽ phải chịu nhiều tác động của trọng lực hơn.”
“Trong vài tháng sau đó, nó đã bị kéo giãn ra biến thành hình một quả trứng. Đồng thời nó cũng đã gây ra những trận đ·ộng đ·ất trên Mặt Trăng khi đất đá ở nơi đó bị biến dạng. Phần mũi bị kéo cao đến vài trăm kilomet trong vài tháng.”
Tận thế không chỉ đến với mỗi Trái Đất, nó còn khiến Mặt Trăng tan biến khỏi vũ trụ…
Tuế hít hà một hơi: “Từ tháng thứ tám đến tháng thứ mười một, những đợt thủy triều quét qua Trái Đất chậm lại và đảo chiều liên tục do Mặt Trăng lúc này đã quay nhanh hơn so với Trái Đất.”
“Động đất và n·úi l·ửa p·hun t·rào xảy ra trên toàn bộ bề mặt. Một lượng lớn khí SiO từ tro núi lửa bay lên tầng bình lưu và nó phản chiếu ánh sáng mặt trời ngược lại vào vũ trụ. Lượng ánh sáng ít ỏi lọt qua được thì hoá đỏ và bị che khuất bởi nhật thực. Kết quả là nhiệt độ toàn cầu giảm xuống đột ngột, cùng với đó là mưa axit và tuyết rơi dày đặc.”
Nhật Bảo mờ mịt: “Con người lúc này còn lại bao nhiêu?”
Tuế: “Hơn năm mươi phần trăm.”
Nó nói: “Tháng thứ mười hai, cuối cùng sau mười hai tháng, Mặt Trăng đã tiến đến giới hạn. Lúc này trọng lực mà Trái Đất tác động lên Mặt Trăng còn mạnh hơn cả của chính nó. Mọi thứ trên bề mặt Mặt Trăng bắt đầu bị hút về phía Trái Đất.”
“Đến khi chỉ còn cách khoảng hơn mười nghìn kilomet, chạm vào giới hạn Roche, toàn bộ Mặt Trăng đã vỡ vụn và tạo nên một hệ thống vành đai khổng lồ xung quanh. Giống như cách Mặt Trăng được hình thành, những vệ tinh tự nhiên bây giờ con người sở hữu cũng được tạo ra từ vật chất trong hệ thống vành đai.”
“Khi chiếc vòng nhẫn có đường kính ba mươi bảy nghìn kilomet trải dài trên bầu trời, nó chiếu sáng màn đêm rực rỡ, còn có cả sao băng và bụi Mặt Trăng tràn ngập trong khí quyển.”
“Nhưng tận thế tới đó vẫn chưa kết thúc, vì khi quá nhiều bụi Mặt Trăng rơi xuống, lực ma sát sẽ hâm nóng bầu khí quyển, thậm chí còn đun sôi đại dương. Cái bóng khổng lồ của vành đai đổ xuống, cộng thêm khí SiO từ tro núi lửa và mảnh vụn Mặt Trăng sẽ che đi nhiều ánh sáng mặt trời rồi bắt đầu giai đoạn băng hà. Khiến cho phần lớn bề mặt Trái Đất bị đông cứng.”
Nhật Bảo kinh ngạc, anh ta nhìn sang Quang Hải âm thầm trao đổi.
— Chúng ta có được học về giai đoạn băng hà à??
Quang Hải mơ hồ lắc đầu, từ chối bình luận.
Những điều mà Tuế vừa kể, chỉ xét theo dàn ý thì không quá sai biệt, nhưng có rất nhiều chi tiết mà xã hội con người không hề đề cập đến. Giai đoạn băng hà là một, hệ thống vành đai cũng tương tự.
Tuy nhiên, có thể miễn cưỡng cho rằng hệ thống vành đai biến mất là vì những vật chất trôi nổi đó đã ngưng kết tạo thành những vệ tinh ngày nay. Song, có Mặt Trăng làm tiền lệ, quá trình ngưng kết không thể nào chỉ tốn một sớm một chiều.
Hơn nữa, ô nhiễm và bệnh dịch đã gây rắc rối cho xã hội con người gần hai trăm năm kỷ nguyên Loạn Lạc thì sao?
Hải An hít một hơi sâu, khoang ngực cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g truyền đến cơn đau rát: “Mày đọc những thứ này từ… từ đâu?” - Tuế cụp mắt, nó hình như lại không muốn trả lời rồi, cũng giống như cái lần Hải An hỏi nó rốt cuộc là thứ gì.
Quang Hải và Nhật Bảo lom lom nhìn sang, trong đầu óc của hai người hẳn là đều dâng lên một câu hỏi như thế.
Không gian lại im lặng, không ai chủ động phá huỷ sự gượng gạo này. Vẫn là Tuế lo sợ Hải An sẽ tắt thở trước khi nó kịp lấy được “thù lao” miễn cưỡng nói: “Không phải đọc mà đây vốn là ký ức căn nguyên của ta.”
!!!
— Ký ức!?
— Nói như thế, sinh vật này đã sống từ ngày tận thế đến nay?
Nhật Bảo nhặt cái cằm vừa rớt xuống của mình lên, nhìn Tuế với vẻ mặt kh·iếp sợ. Hải An lúc này cố gượng mở hí mắt, vừa vặn nhìn thấy Tuế đang lăn tròn trên mu bàn tay. Tay của cậu rất lạnh, nhưng cơ thể của Tuế còn lạnh hơn.
Nam nghiên cứu viên ở Trung tâm nghiên cứu động vật đã từng nói.
— Tuế không phải sinh vật sống.
Hải An bây giờ đã hiểu rõ tường tận câu nói đó. Bởi vì cậu phát hiện “cơ thể” của Tuế dù được bao bọc trong một lớp lông dày nhưng nó không hề có nhiệt độ. So với Hải An lúc này lại càng lạnh lẽo hơn.
Mất máu khiến sự tập trung của Hải An giảm mạnh, đại não như rò rỉ chẳng thể chứa nổi một suy nghĩ đàng hoàng. Cậu lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Đó là ký ức của bao… bao nhiêu người?”
Ầm!!!
Câu hỏi của Hải An như sét đánh giữa trời quang, hô hấp của Quang Hải bằng mắt thường có thể nhận ra đã khẩn trương hơn nhiều. Đồng tử của anh khuếch đại, adrenaline trong máu tăng cao. Cơ thể như vừa có dòng điện chạy qua, nhưng đáng tiếc anh lại không thể bắt được lấy nó, chỉ dành bồn chồn nhìn về phía Hải An và Tuế.
Tuế không biết tâm trạng của Quang Hải, càng không nhận ra câu hỏi kia có vấn đề gì. Bởi vì mạch não của Hải An và nó, đi lệch nhau rồi…
Ý của thiếu niên là muốn đề cập tới việc Tuế đã chiếm đoạt bao nhiêu cơ thể của con người thì mới tập hợp ra được đoạn ký ức về ngày tận thế đó. Nhưng Tuế lại không nghĩ tới tình tiết đó, bởi vì căn bản ký ức này là nó bị động được cấy ghép vào.
Tuế ngập ngừng: “Cũng không thể gọi là “người”.”
!!!
Đồng tử của Quang Hải lại dao động mãnh liệt hơn, anh nhìn về phía Hải An như đang muốn chờ cậu xác nhận suy nghĩ của mình. Hải An chạm mắt với vẻ mặt căng cứng của Quang Hải, khoé môi nhếch lên, có chút tán thưởng.
Tuế nào hay biết những gì đang âm thầm diễn ra, nó ngẫm nghĩ lại trong đầu.
— Đây là ký ức mà các Thần đã lưu giữ và kết nối lại.
Nó nói: “Theo ta biết thì hình như là được tạo ra từ ba phần khác nhau.”
Bộ vi xử lý của Quang Hải đ·ã c·hết máy…
Hải An nhìn nó, cuối cùng góp hết phần sức lực còn sót lại: “Có phải chìa… chìa khoá để mày hành động là sự “tự nguyện” của con người?”
Truyện cổ tích là để khơi gợi lên sự đồng cảm cùng tâm lý anh hùng, sau đó không ngừng mê hoặc bằng hư danh, quyền lực và tiền tài. Đến bây giờ thì đang cố gắng hoàn thành cái “giao dịch” mà tự bản thân nó khởi xướng.
Tất cả còn không phải là đang tìm kiếm sự công nhận và sự tự nguyện của Hải An sao?
Hải An hỏi nhưng đồng thời cũng là đang nhắc nhở Quang Hải, nhắc nhở người duy nhất nhạy bén lần ra được dấu vết của chân tướng.
— Không được mang tâm thế “tự nguyện” nghe theo sự sắp đặt của Tuế…
Hải An mệt mỏi nhìn Tuế, lần đầu tiên cậu thấy nó lộ ra vẻ mặt vô cùng âm trầm, giống con rồng bị chạm vào vảy ngược. Đôi mắt xanh lục huyền ảo hệt như mất đi ánh sáng, nơi đáy mắt còn nhìn thấy vài tia hung tợn. Tuế dương mắt nhìn thẳng vào Hải An.
“Ngươi… muốn nuốt lời?”
…
Hết chương 70.
——————————
Tài liệu tham khảo:
Kosaz tiếng việt (siêu đề cử, kênh này có nhiều kiến thức hay lắm, cách giải thích dễ hiểu, đến người ngu ngơ không hề có nền móng kiến thức thiên văn hay vật lý hoá học như tui còn hiểu được mà) — https://vt.tiktok.com/ZSNoNPMHr/
Sang vlog (tui hay mò xem kênh này lúc đang ăn, cơm ngon hơn hẳn) — https://youtu.be/Qw9uvHEhITU?si=YMP3hfEOnK1joUD9