Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 70.5: Câu chuyện nhân vật. (3)

Chương 70.5: Câu chuyện nhân vật. (3)


Không liên quan đến cốt truyện, chỉ là một đoạn nhỏ thể hiện chiều sâu của nhân vật, độc giả có thể bỏ qua.

——————————

Hậu chương: Đom đóm nguyện ý trở thành thiêu thân.

Người trưởng thành với sự giỏi giang không phải lúc nào cũng gặt hái được thành công trong cuộc sống. Và người sinh ra đã yếu kém không phải lúc nào cũng đi đôi với hai chữ thất bại.

Cuộc đời của Quang Hải chính là một ví dụ dễ hiểu.


Trái Đất, tây bắc lục địa Châu Âu, thuộc giới hạn thứ X.

Rạng đông, những tia sáng yếu ớt từ Mặt Trời gián tiếp tán xạ lên bầu khí quyển của hành tinh xanh. Vậy nhưng khắp nơi vẫn còn đang mờ mịt bởi vì làn sương mù của ô nhiễm và bụi bặm.

Quang Hải bước ra khỏi gian phòng nhỏ của mình tại căn cứ Ưng Xám thuộc Liên minh Diều Hâu. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời ảm đạm, hít một hơi khẽ, cơ mặt thư thái giãn ra.

— Thời tiết không tồi…

Ngay khi vừa chấm dứt suy nghĩ, vài tia ánh sáng bỗng nhấp nhoáng trong từng cụm mây. Âm thanh “đùng đoàng” nháy mắt đuổi sát theo sau. Quang Hải có cảm giác như sườn mặt của mình vừa bị mẹ thiên nhiên thẳng tay vả bôm bốp.

— Không có vấn đề, trời đẹp là trời không mưa…

Anh vừa nở một nụ cười hòa nhã mang theo vô vàn kiên nhẫn dành cho thế giới vừa lạc quan tự an ủi tâm tư của bản thân mình.

Quang Hải không dám tự nhận bản thân có bao nhiêu quen thuộc đối với thời tiết thất thường của Trái Đất. Tuy nhiên, trong những năm bục mặt làm việc ở nơi đây, anh cũng đã được trải nghiệm phần lớn những loại hình thời tiết khắc nghiệt. Sau đó thì đúc kết ra được vài dòng kinh nghiệm sứt mẻ.

Chung quy, dù trời có nhả nắng hay chọi tuyết thì chỉ cần không mưa, không bão… hết thảy còn lại, đều dễ nói chuyện.

Quang Hải khoan thai đẩy vào cánh cửa lớn của công ty nơi mình làm việc. Nhưng anh còn chưa kịp đóng lại thì một cái bóng đen nhỏ nhắn mang theo uy lực ngàn cân lao thẳng tới, đâm sầm vào bụng anh.

Quang Hải có xúc động muốn “hộc máu”.

Cảm giác như bữa sáng anh vừa nuốt xuống bị đụng đến sắp trào ra. Khuôn mặt anh giật khẽ, hai tay vô cùng thành tạo đỡ lấy cái bóng đen. Giống như tập mãi thành thói, anh vô cùng bất đắc dĩ nói: “Chị Du, sáng sớm làm ơn đừng chạy như thế.”

Cái bóng đen nhỏ nhắn chỉ cao hơn một mét năm nghe được thì hì hì cười, nhưng còn chưa kịp đáp lời lại thì đã bị một người khác c·ướp mất.

Chàng trai với mái tóc cam đỏ lững thững đi tới từ phía xa: “Vấn đề cần phải chú ý là “sáng sớm” à? Kể cả buổi trưa và tối cũng không nên!! Cứ tiếp tục vậy thì kiểu gì cũng có án mạng!” - Cái sắc mặt bất mãn cùng giọng điệu từng trải đã chứng minh thân phận “một n·ạn n·hân khác” của anh ta.

“Chị Du” được Quang Hải đỡ, bĩu môi: “Đây là cách mà con người thể hiện sự vui mừng! Mọi người nên cảm thấy vinh hạnh khi được tôi nhiệt tình bày tỏ!”

Chàng trai tóc cam đỏ híp mắt trào phúng: “Con người không ai làm thế cả!”

Mắt thấy hai “đồng nghiệp” của mình lại chuẩn bị mở combat, Quang Hải thở dài nhanh chóng lên tiếng dẹp loạn: “Được rồi, được rồi, có chuyện gì mà chị Du lại ra đây “mừng” em tới thế?”

“Chị Du” cuối cùng cũng lấy được sự chú ý từ Quang Hải, ngay lập tức hai mắt rưng rưng, mếu máo gào: “Còn chuyện gì nữa!?”

Cô như hóa thân thành một đứa trẻ đi méc chuyện với phụ huynh: “Cậu chủ giao việc! Nhưng giao một hồi thì không ai biết cái việc đó đang đề cập đến điều gì!”

Cô thỏ thẻ: “Híc. Tại sao em lại đến trễ thế? Em mau vào nghe rồi phiên dịch giúp mọi người đi.”

Cô tủi thân khịt khịt mũi: “Suốt thời gian qua chị đã luôn nghi ngờ. Cậu chủ là người phải không? Vậy mà tại sao cậu ta không bao giờ chịu nói tiếng người vậy?”

“Hơn cả chục năm tri thức của chị cũng không phân tích được cậu chủ đang nói thứ tiếng gì!”

Quang Hải bất lực nghe “chị Du” lè nhè, anh nhìn sang vị trí chàng trai tóc cam đỏ đang đứng để cầu cứu nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được ánh mắt thương hại và cái nhếch môi đầy mệt mỏi.

Tóc cam đỏ: “Đừng đứng ở đây nữa, vào rồi nói.”

“Híc, nghĩ lại thì vẫn có em hiểu được ngôn ngữ của cậu chủ. Vậy nên cậu chủ chắc hẳn là vẫn đang nói tiếng người phải không? Nhưng mà tại sao chị nghe lại không hiểu!?”

“Có khi nào chị không phải con người không?” - “Chị Du” đang lon ton theo sau bắt đầu vò đầu bứt tóc.

Chàng trai tóc cam đỏ dường như đã hết chịu nổi: “Đừng lè nhè nữa, tôi là con người mà nghe cũng có hiểu đâu?”

“Chị Du” quay ngoắt đầu lại, trừng mắt: “Ai nói cậu là con người? Cậu là một con cá! Cá Cẩm Lý!!”

*(Cá Cẩm Ly hay cá chép Koi.)

“Cá Cẩm Lý” trợn mắt há hốc mồm: “……”

Anh ta gào lên: “Cô đừng có mà quá đáng! Tôi là con người!!”

“Chị Du” khinh bỉ hừ hừ cười: “Ai tin? Cậu đi hỏi khắp cái công ty này xem ai tin cậu là con người?”

“Cá Cẩm Lý” tức muốn c·hết, nhưng lại không phản bác được. Thành ra chỉ đành đỏ mắt nhìn sang Quang Hải tìm kiếm sự ủng hộ. Đáng tiếc, Quang Hải lúc này lại đang ngẩng đầu “nghiên cứu” trần nhà, một bộ dáng cái gì cũng “không nghe thấy”…

“Chị Du” bị hành động đó chọc đến cười gập cả bụng.

— Quả nhiên cái công ty này chẳng có ai là bình thường cả…

Quang Hải thầm đổ mồ hôi, nghĩ trong đầu.

Theo cánh cửa gỗ lớn được mở ra, trò t·ranh c·hấp trẻ con của hai người kia cũng đã tạm dừng. Bên trong căn phòng, một nam thanh niên ăn bận tươm tất đang thư thả lật xem tài liệu. Quang Hải sờ mũi cảm khái vài câu rồi lên tiếng chào hỏi: “Cậu chủ, buổi sáng mát mẻ.”

Cậu chủ ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp lời: “Buổi sáng mát.”

Đây là cậu chủ “Thiên An” đồng thời cũng là người đã sáng lập công ty. Sở dĩ gọi “cậu chủ” là bởi vì nhân viên làm việc ở nơi đây đều đã sớm biết “Thiên An” là một cái tên giả.

Cậu chủ cũng chẳng hề cố gắng để che giấu điều đó. Đôi lúc, khi mọi người gọi cậu bằng cái tên giả kia thì cậu thường xuyên không phản ứng kịp và đáp lời.

Tiêu biểu là khi “chị Du” vừa gia nhập, với tính cách hoạt bát, chị ta đã nói rất nhiều. Phần lớn đều là nói nhảm, nhưng lâu lâu cũng xuất hiện vài đề xuất hay ho. Khổ nỗi là sau khi gọi tên cậu chủ và nói một tràng, thì thứ “chị Du” nhận được là ánh mắt nghi hoặc cùng câu hỏi “chị đang nói chuyện với tôi à?”…

Nhân viên của công ty thời gian đầu khá là bất lực với tình cảnh đó. Vậy nên một giải pháp thay thế đã được đưa ra, đó là bắt chước người máy trí năng Quản gia gọi “Thiên An” là “cậu chủ”.

*(Người máy trí năng hay Robotics, những cỗ máy được thiết kế, xây dựng và lập trình.)

Cậu chủ là một thanh niên còn rất trẻ, gương mặt cùng ngũ quan lại vô cùng bình dị. Nhưng, giống như cái tên “Thiên An” vẻ bề ngoài mà mọi người nhìn thấy chắc chắn đã được can thiệp bằng nhiều hình thức.

Mỗi khi không thể gặp mặt cậu chủ, thì cả bọn đều rất khó khăn trong việc mô tả và hồi tưởng lại diện mạo “bình dị” của cậu. Giống như có một lớp màn hư ảo ngăn cách hết thảy đối với ký ức của con người.

Song, những điều đó cũng chẳng hề gây ra trở ngại hay khiến sự trung thành của bọn họ trở nên lung lay. Bởi vì cậu chủ trẻ tuổi đây đã “cứu mạng” từng người.

Ngay cả Quang Hải cũng không phải ngoại lệ. Ngay giữa lúc đang mơ hồ trên ranh giới của sống và c·hết, là cậu chủ đã vạch ra một con đường giúp anh quay về.

Đối với Quang Hải, hơn cả ơn cứu mạng, là ơn được trao cho cơ hội cải biến vận mệnh…

Quảng Hải là một người giỏi giang, từ nhân phẩm đến tài năng của anh đều có thể kéo lên những tiếng trầm trồ ghen tị. Nhưng cuộc sống của Quang Hải trước đó gần như là được xây dựng lên từ những sai lầm và thất bại chồng chất.

Rõ ràng năng lực của anh cũng thuộc hàng ưu tú, nhưng những việc mà anh đảm nhận, những hạn mục mà anh được giao phó, bằng nhiều cách khác nhau, hết thảy đều nắm tay cùng hướng về vực sâu thảm hại.

Làm hư, làm hỏng là cái giá nhỏ nhất.

Nghiêm trọng thật sự là kéo theo cả mạng người vô tội…

Miêu tả số mệnh của anh với hai chữ “xui xẻo” thôi đã không còn đủ. Khoảng thời gian đó hệt như bị một lời nguyền xấu xí đeo bám, dù hào quang của bản thân có toả sáng đến đâu thì nó vẫn luôn bị vận mệnh tàn bạo vùi lấp.

Để từ đó, một người giỏi giang lại chưa từng biết đến hai chữ kiêu ngạo, là một tinh anh nhưng chẳng mấy ai sẵn lòng chào đón.

Quang Hải như con đom đóm nhỏ bé lạc lõng bay trong màn đêm, sau khi rớt xuống mặt đất thì chẳng còn một tia động lực để tiếp tục lần nữa cất cánh. Mê mang trong sự không cam tâm nhưng lại bất lực chẳng thể vùng vẫy.

Chính là vào lúc đó, cậu chủ xuất hiện.

Là sự trùng hợp đầy may mắn hay là sự sắp xếp an bài sâu xa…?

Quang Hải chẳng bận tâm lắm.

Chỉ biết, anh ta nguyện ý từ con đom đóm nhỏ bé, từ bỏ vầng hào quang, hóa thành con thiêu thân dùng cả đời để chạy theo ánh sáng…

Đôi mắt Quang Hải trào ra những dòng tâm trạng vu vơ, vẻ mặt của anh lúc này lại đượm lên chút mất mát, nhưng nó đã nhanh chóng tìm về được tới khí chất sáng sủa. Anh nhìn cậu chủ đang tỉ mỉ giải thích công việc, không hiểu sao lại có xúc động muốn nhào tới ôm một cái.

Giống như cảm ứng được, cậu chủ bất giác nổi da gà, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy cảnh giác và dò xét: “Tâm trạng của anh hôm nay tốt quá nhỉ?”

Quang Hải chớp mắt giật mình, anh gãi mũi cười xuề xoà nhìn thanh niên trẻ trước mặt. Mặc dù hơi ích kỷ, nhưng anh rất thích cái tác phong nói chuyện khó nghe khó hiểu của cậu chủ. Đồng nghiệp xung quanh càng không thể tiếp thu thì giá trị tồn tại trong công ty của anh vẫn sẽ luôn được đảm bảo.

Thấy Quang Hải còn đang để tâm trí bay xa không đáp lời, giọng điệu của cậu chủ lại càng thêm lạnh nhạt: “Tâm trạng tốt như thế thì đi thay anh Mận đối phó với Tuế đi, anh ta sắp bị nó bức tới hỏng rồi.”

Quang Hải còn đang cảm khái, vừa nghe tới cái tên “Tuế” thì giống như bị dọa tới giật thót. Anh khẩn trương cầm lấy vài tờ tài liệu trên bàn, nụ cười kiên nhẫn trên khoé môi cũng phải vặn vẹo: “Cậu chủ làm việc vui vẻ!”

Nói xong còn không chờ nhìn thấy cái gật đầu của thanh niên trẻ liền quay lưng bỏ đi vô cùng dứt khoát.

Trong phòng chỉ còn mỗi cậu chủ đang xoa xoa thái dương đầy vẻ nhức đầu, nhưng trên môi lại treo lên một nụ cười khẽ…


Hết hồi 3: Không phải “thật sự” mà là “sự thật”.

——————————

Chương 70.5: Câu chuyện nhân vật. (3)