Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 71: Tâm lý muốn bồi thường.
Hồi 4: Cái c·hết chỉ đến với những kẻ có thể c·hết.
Chương 71: Tâm lý muốn bồi thường.
Một ngày mới vẫn cứ đến như thường lệ, những tầng mây cuối chân trời theo từng tia nắng xuất hiện mà dần thưa thớt hẳn. Vài cơn gió phiêu đãng thổi qua, nó cuốn lấy những điều phiền muộn của ngày cũ bay xa.
Sau một đêm an lành, Thành Phượng Vĩ đã nạp đủ năng lượng, sẵn sàng bước vào một guồng quay mới.
Quận Bốn, bệnh viện đa khoa Tiên Thảo, một nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng pha trộn với hương hoa.
Trên hành lang dài hẹp và gọn gàng, người người tấp nập qua lại. Bác sĩ khoác áo trắng, bệnh nhân mặc đồ xanh, người trước điềm đạm ưu tú, người sau thì suy yếu phờ phạc.
Đây là nơi mà hạnh phúc cùng tuyệt vọng chỉ cách nhau một cánh cửa…
[…Theo báo cáo từ Ban chỉ huy phòng chống t·hiên t·ai và tìm kiếm cứu nạn, khu vực núi Lâm Tĩnh những ngày gần đây đã xuất hiện vài cơn mưa nhỏ đến mưa vừa. Nó khiến cho nền đất đá tại khu vực này trở nên mềm và dễ s·ụt l·ún]
[Chiều ngày 13 tháng 05, anh Nguyễn Minh A trong lúc leo núi cùng đoàn đã phát hiện ra một miệng hố sụt lớn và báo cáo lên các đơn vị liên quan]
[…Nhóm của anh A gồm sáu thành viên, trong lúc đi thám hiểm hệ thống hang động ngầm, năm người trong số họ đã không may trượt chân xuống miệng hố sụt có độ sâu gần 200m]
[……]
Bản tin ngày mới được phát sóng trên chiếc màn hình quang học ở giữa căn phòng bệnh.
Một người phụ nữ ở độ tuổi ngũ tuần đang nằm trên chiếc giường đơn, chăm chú lắng nghe những tin tức nóng hổi trong vài ngày vừa qua. Các đoạn ghi hình về sự xuất hiện của một miệng hố sụt dẫn vào lòng hang động mới cũng được phát kèm theo như một thông tin quan trọng.
“Nghe nói là có tận hai người bỏ mạng… Àii” - Người phụ nữ có tuổi khẽ lắc đầu bày tỏ sự tiếc nuối.
Cô con gái đang ngồi cạnh bên gọt trái cây cũng tiếc thương đưa ánh mắt nhìn lên: “Thành Phượng Vĩ mấy ngày tiếp theo chắc sẽ náo nhiệt lắm, mẹ nhỉ?”
Vụ án con trai Thống đốc bị á·m s·át còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, giờ đây lại lòi ra thêm một hệ thống hang động mới toanh cần được khai phá. Giá vé đi đến [Lãnh Địa Mùa Hạ] những ngày sau này có lẽ sẽ được tăng cao.
Người mẹ nhận lấy miếng trái cây từ cô con gái, bà liếc nhìn về phía giường bệnh kế bên rồi nói khẽ: “Con mang một ít qua cho cháu trai bên kia đi”
Cô con gái chậm rãi quay đầu nhìn thiếu niên gầy gò nằm ở giường cạnh bên. Hôm qua, mẹ cô gặp một vụ v·a c·hạm trên đường lộ. May mắn thay là ngoài vết rạn xương ở vai trái thì không có c·hấn t·hương nào nặng. Bà nhập viện vào giữa trưa, được phân vào một phòng đôi ở khu nội trú. Ngay khi chuyển phòng tới thì đã thấy thiếu niên yên tĩnh kia nằm ở một giường còn lại.
Cô con gái thành công xin nghỉ phép vài ngày để lo cho mẹ, cũng vì thế mà tình cờ phát hiện thiếu niên trẻ tuổi đó vậy mà lại không có người nhà đến chăm.
Cậu thiếu niên an tĩnh nằm ở trên giường như một hình nộm sáp. Gương mặt vẫn còn vương vài nét non nớt, da dẻ trắng lạnh cùng ngũ quan thanh tú sáng sủa. Vô cùng giống với kiểu con cái tập đoàn điển hình.
Người mẹ dúi vào tay con gái mình mấy quả đào. Bây giờ chỉ mới tới giữa tháng năm, là tháng mà đào mang theo mùi vị chín mọng nhất. Những quả đào ngọt thanh và thơm ngát, nó là thứ rất thích hợp để người ta nhâm nhi tẩy rửa vị giác nhạt nhẽo khi bệnh tật.
Cô con gái khẽ khàng đi sang giường bệnh của thiếu niên, sau khi đặt xuống chiếc bàn gần đó mấy quả đào thì không nhịn được mà nhìn cậu nhiều thêm vài lần.
Ngay lúc đó, mí mắt của thiếu niên khẽ động đậy. Tình huống này khiến bước chân rời đi của cô con gái lại càng thêm chần chờ.
— Có nên gọi y tá vào không?
— Dù sao người này cũng đã hôn mê tới tận giờ.
Nhưng chưa chờ cô suy nghĩ thông thì đã bắt gặp ánh mắt nặng nề mở ra của cậu.
Cô gái hệt như quên cả việc hít thở.
Đó là một đôi mắt cực kỳ đặc biệt. Một đôi mắt tưởng chừng như chỉ có ở trên những thước phim. Đôi mắt đó phảng phất như mang theo khả năng thôi miên bẩm sinh, phảng phất như một vũng lầy sẽ trói chặt chân những ai lỡ sa vào…
“Sao thế?” - Giọng nói nghi hoặc của người mẹ vang lên, đánh thức cô con gái khỏi khoảnh khắc thất thần.
Thiếu niên cử động nhẹ đầu, cậu liếc mắt nhìn những trái đào hồng nhạt đang nằm ngay ngắn trên bàn, lập tức liền hiểu rõ tình huống hiện tại.
Thiếu niên đối với cô con gái cong mắt cười, nụ cười có chút tiều tuỵ mà thanh thoát: “Cảm ơn chị…” - Từ “chị” được thiếu niên gọi vô cùng êm tai, có lẽ là vì hôn mê lâu, cổ họng khô khốc cho nên giọng nói mang theo âm mũi ngọng nghịu.
Cô con gái nửa tỉnh nửa mê chậm rãi gật đầu, ánh mắt hoà ái nhìn cậu như đang trấn an “không có gì”. Cô quay lại cạnh bên giường của mẹ mình một lần nữa, nhưng tư duy thì không biết đã đi lạc tới nơi đâu.
Thiếu niên nhìn theo bóng lưng của cô con gái, nụ cười phớt dần nhuộm xuống vẻ khoái trá thích thú làm người ta rùng mình.
…
Không cần biết là ngày thường hay ngày lễ, không cần biết là sáng sớm hay đêm khuya, bệnh viện luôn là một trong những nơi đông đúc và chật chội.
— Chả khác gì cái tổ ong.
Thiếu niên thờ ơ ngáp một cái, vừa quan sát vừa thong thả bước đi trên những dãy hành lang trắng và sạch. Mùi hương đặc trưng của bệnh viện xộc vào khoang mũi, nó khiến cậu có chút ngứa ngáy cứ muốn hắt xì.
Sắc mặt thiếu niên nửa tiếng trước rõ ràng là vẫn còn trắng bệch phờ phạc, vậy mà giờ nó lại hồng hào không hề giống với dáng vẻ của một bệnh nhân. Đem đi so sánh với mấy cô y tá xung quanh thì còn có khi sẽ tươi tắn hơn vài phần.
Thiếu niên khịt khịt mũi, quả đào tròn mọng đang được chuẩn xác tung lên và hứng lấy bằng bàn tay thon dài. Càng làm nổi bật hơn tư thái lười biếng và cái khí tràng bất cần đời.
Hành lang bệnh viện là một nơi dài và hẹp, chưa kể đến những chậu cây xanh mướt được đặt cẩn thận ở trước cửa mỗi phòng. Bề ngang của lối đi nhờ đó mà bị xén mất một khoảng nhỏ, chỉ đủ để từ hai đến ba người sóng vai bước cạnh nhau.
Thiếu niên kia chỉ đi một mình nên điệu bộ vô cùng thoải mái. Nhưng không lâu sau, trước mặt thiếu niên lại xuất hiện hai bệnh nhân khác. Hành lang ngay lập tức trở nên chật chội, bầu không khí giữa ba người cũng căng thẳng hơn hẳn.
So với thiếu niên mặt mày hồng nhuận thì hai người kia trông chật vật vô cùng. Tay chân đều bị quấn băng gạc trắng ớn, một người trong số đó còn phải sử dụng nạng gỗ khập khiễng bước đi.
Thiếu niên không rõ b·iểu t·ình, nhìn hai người “ồ” một tiếng.
Song, hai người nọ lại không giữ được vẻ bình thản như thế. Sắc mặt ai nấy đều bồn chồn nôn nao. Người sử dụng nạng giống như chột dạ mà không dám trực tiếp nhìn vào thiếu niên, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, b·iểu t·ình phức tạp không biết nên nói cái gì.
Người còn lại thì đứng bối rối lúng túng quan sát cả hai, hành lang dài hẹp bị cả ba chen nhau chiếm hết cả chỗ. Nếu một bên muốn đi tiếp thì bắt buộc phải có một bên chủ động nhường.
Ba người cứ lom lom đối diện với nhau, đều là những gương mặt đã vô cùng quen thuộc. Nhóm trưởng Quang Hải ôn hoà kiên nhẫn, đi theo sát bên anh ta là Nhật Bảo ngốc nghếch nhưng nhiệt tình.
Và tất nhiên… là không thể thiếu “Hải An” trầm ổn điềm tĩnh rồi.
Nhật Bảo sốt ruột quan sát thiếu niên nhỏ tuổi, sau đó giống như phát hiện ra điều dị thường mà đồng tử co rút, khoé môi thoáng run rẩy không thể thốt lên được hoàn chỉnh một câu.
Anh ta lắp bắp: “Mắt… mắt…?”
— Mắt của em!?
Quang Hải đang cúi mặt, nghe thế cũng ngẩng đầu nhìn sang. Sau đó b·iểu t·ình trên mặt tích tắc trở nên c·hết lặng.
Hải An nhìn vào sự biến hoá của hai người, khoé môi bất tri bất giác nhoẻn lên, đôi mắt đặc biệt còn chớp chớp thêm vài lần. Giống như đang ra sức trêu chọc hù dọa lũ nít ranh yếu vía.
Đôi đồng tử của thiếu niên lúc này chẳng còn mang theo màu đen thuần đặc trưng của người bản địa. Nó hệt như vừa được khảm vào hai viên Peridot với cái sắc xanh lục phớt vàng.
Hải An khẽ cười, cậu mân mê trái đào trong tay, giọng điệu mang theo vài tia giảo hoạt: “Sao thế?” - Hải An làm như không hiểu mà tiến lên một bước. Trái lại, hai người kia có tật giật mình liền nhanh chóng bước lùi tận ba lần.
Hầu kết của Quang Hải lăn lộn, miệng lưỡi trở nên khô khốc. Anh nhìn thiếu niên trước mặt, không biết phải mở lời như thế nào. Càng mông lung không nhận ra người này rốt cuộc là “ai”.
Lại nửa phút đến một phút trôi qua, trận giằng co khiến vẻ mặt của Hải An không còn kiên nhẫn. Để tránh cho bầu không khí đi đến r·ối l·oạn, Quang Hải nén xuống tâm tình, anh ta chọn lùi bước.
Quang Hải kéo Nhật Bảo nhường đường cho thiếu niên. Trên mặt rặn ra một nụ cười sượng: “Xin lỗi, nhận nhầm”
Nhật Bảo kế bên điếng người ngơ ngác nhìn.
Bây giờ thì tới phiên Hải An cũng theo không kịp hướng bẻ cua của câu chuyện.
— Hở?
Thiếu niên đơ mặt mất vài giây để tiêu hoá thông tin. Sau đó liền cười rộ lên trong sự rối rắm của hai người
— Tốt, không cần mất công bịt miệng.
Hải An gật gù hài lòng, theo lối đi vừa được nhường ra để rời khỏi.
Ngay lúc hai bên lướt ngang qua nhau, Hải An ném trái đào thơm ngát trong tay của mình sang, chờ Quang Hải thuận lợi bắt được thì mới thu hồi ánh mắt. Thiếu niên lại buồn chán ngáp thêm một cái, dần kéo xa khoảng cách với hai người.
Chờ tiếng bước chân đều đặn của thiếu niên nhỏ tuổi đi mất hút, lúc này Quang Hải mới có thể thở ra một hơi dài, vầng trán không biết từ lúc nào đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nhật Bảo thấp thỏm: “Cứ bỏ qua như vậy sao?”
Nhìn quả đào đỏ hồng trong tay, Quang Hải không biết bản thân làm vậy có đúng không. Những ngón tay vô thức siết chặt lại, quả đào tròn trịa bằng mắt thường nhìn thấy đã bắt đầu méo mó. Chẳng mấy chốc liền bị vắt đến rỉ nước xuống nền sàn.
Quang Hải không nói thêm một lời liền bỏ đi, Nhật Bảo bồn chồn mà không làm được gì khác đành nhanh chóng đuổi theo. Tại vị trí đó lúc này chỉ còn rớt lại một quả đào nát, cô đơn nằm chỏng chơ trên nền sàn đầy dấu chân.
— Thôi thì… cứ xem như đây là tâm lý muốn bồi thường đi.
…
Hết chương 71.
——————————