Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Hoạ sẽ luôn từ trên trời rơi xuống.

Chương 72: Hoạ sẽ luôn từ trên trời rơi xuống.


Hải An vẫn lang thang một hồi trong bệnh viện, lúc trước dù cho có b·ị đ·ánh đến c·hết cậu cũng không muốn bước chân vào cái nơi đầy rẫy dao kéo dùng để mổ xẻ này. Ngày tháng phía sau lại càng sẽ không có cơ hội đó. Vậy nên lúc này cậu muốn nhìn nhiều một xíu cho thỏa nỗi lòng tò mò.

Cơ cấu tổ chức quản lý của nơi đây cũng không có gì đặc biệt, theo mô hình trực tuyến - chức năng phổ thông mà triển khai. Mặt khác, những sản phẩm hay phương tiện được bệnh viện sử dụng lại khiến Hải An cảm thấy thích thú. Nhất là mấy liều thuốc gây mê với khả năng ức chế hệ thần kinh trung ương lại càng đặc biệt quan tâm.

— Nếu trộm được vài liều thì tốt rồi.

— Hay là gửi thư cho mẹ xin thử?

Tình trạng lúc này của cơ thể cậu có phần không được khả quan lắm. Chẳng biết là làm sai ở bước nào mà giờ thành thì không thành mà bại cũng chẳng bại. Cứ dở dở ươn ươn, nửa thịt nửa mỡ như thế thì tương lai sau này sẽ phải điều chỉnh vô cùng chật vật.

Hải An đang đứng ở khu vực hành lang cầu thang, ngước mặt nhìn khung cảnh đô thị xuyên qua ô cửa kính đày.

— Tờ… Toà… Toà thị chính.

Thiếu niên lẩm bẩm trong đầu, sau đó “chẹp” một tiếng, vô cùng tán thưởng với thị lực lúc này của bản thân. Không cần vận dụng mana, càng không cần bất cứ thiết bị chuyên dụng nào hỗ trợ, biển tên của Toà thị chính nằm ở xa tít chân trời cũng có thể đọc được.

“Tch… “thứ ngu ngốc” kia có đồ tốt như thế mà chưa từng thấy lôi ra bao giờ” - Hải An vui vẻ thu hồi ánh nhìn, lại thong thả đi dạo trong bệnh viện thêm vài vòng. Cho đến khi dạ dày không chịu được nữa mà kêu lên vài tiếng ùng ục. Cậu nhíu mày, biểu cảm vô cùng ngưng trọng.

— Ực… cảm giác đói bụng không dễ chịu chút nào.

Hải An bây giờ lại thấy nhớ thương quả đào mà ban nãy vì tiện tay đã ném đi rồi. Thiếu niên nẫu ruột tìm đường quay về phòng bệnh của mình.


Trong phòng bệnh, cô con gái của bệnh nhân kế bên không biết đã đi đâu. Hải An chẳng quan tâm lắm, ngay lập tức tiến đến giường của mình, cầm lên quả đào mềm rồi nhe răng cắn một ngụm.

Vị ngọt thanh của trái cây chín lan tỏa khắp khoang miệng, Hải An nhìn quả đào có một dấu răng lớn trên tay, khẽ liếm láp khoé môi rồi lại hài lòng cắn thêm vài ngụm lớn.

Trong lúc đang gặm đào, sự chú ý của cậu rơi xuống một phong thư dày cộm được đặt cạnh bên chiếc gối nằm của bệnh viện. Hải An lúc này chẳng phải “thứ ngu ngốc” cứ đi một bước là cẩn thận ba lần kia.

Cậu không nói một lời dư thừa, vừa cắn đào vào miệng vừa nhanh chóng xé phong thư. Thứ ở bên trong vậy mà lại là tiền mặt, rất rất nhiều tiền mặt.

Hải An chớp chớp mắt tự hỏi, rồi sau đó lại nhìn về phía bệnh nhân giường bên cạnh: “Bác gái, vừa nãy có ai vào phòng mình không bác?”

Người phụ nữ có tuổi chuyển ánh mắt từ màn ảnh quang học sang gương mặt của thiếu niên. Phải nói, gương mặt này đúng là báu vật của những bậc cha mẹ, gia đình có đứa con trai như thế mà không cưng chiều thì thật là quá uổng.

Bác gái chậm chạp đáp: “Có hai cậu con trai lạ mặt vào phòng, nhìn thương tích đầy mình như thế thì chắc cũng là bệnh nhân chung viện. Có phải bạn của cháu không?”

Hải An híp mắt “ồ” một tiếng, gật gật đầu xem như là đã trả lời lại.

Thiếu niên hớn hở mang theo phong bì tiền chạy xuống sảnh của bệnh viện, nhưng không phải là đi kiếm nhà ăn mà là tìm lễ tân để đăng ký khám sức khỏe tổng quát.

Thị lực nhạy bén một cách khủng kh·iếp đã khiến cậu kinh ngạc không thôi. Biết đâu sau khi kiểm tra toàn điện lại xuất hiện thêm vài điều kinh hỉ? Vừa lúc dạ dày đang trống rỗng, Hải An làm thủ tục, đóng tiền rồi đi theo ý tá để tiến hành kiểm tra.

Đầu tiên là khám lâm sàng, kiểm tra thể lực. Rồi cận lâm sàng như chụp Xquang, đo điện tim, siêu âm tổng quát. Sau đó là khám mắt, đo thị lực dưới kính hiển vi. Tiếp theo là nội soi tai mũi họng, khám răng, da liễu, phụ khoa. Xét nghiệm máu, u·ng t·hư,… Cuối cùng là tổng kết hồ sơ.

Bởi vì không có ý định sẽ quay lại nơi này lần thứ hai, các xét nghiệm hầu hết đều là thường quy, có kết quả chỉ sau hai đến ba giờ.

[Kết quả xét nghiệm tháng 05 năm 110]

— Họ và tên: Lê Hải An

— Giới tính: Nam

— Ngày tháng năm sinh: 05/05/97

— Cân nặng: 52.6kg

— Chiều cao: 173.1cm

— Chỉ số BMI: 23.9kg/m2

— Nhóm máu hệ ABO: Nhóm máu O

— Nhóm máu Rh: Âm tính

Bác sĩ nhìn vào phiếu kết quả, phiếu điện tim, bảng xét nghiệm huyết học, bảng xét nghiệm vi sinh,… Mọi chỉ số đều ở mức ổn định, không có gì cần lưu ý liền nhanh chóng thả Hải An đi.

Mặt khác, về phần của Hải An, ngoại trừ thị lực thì cậu phát hiện những giác quan còn lại cũng nhạy bén vượt xa tiêu chuẩn của con người. Nếu trong trường hợp được mana cường hóa thêm thì không biết nó còn có thể đột phá đến đâu.

Điều duy nhất cần lo lắng là chỉ số thể lực nghèo nàn và khối lượng cơ bắp ít ỏi mà cơ thể này sở hữu.


Sau khi làm một loạt những kiểm tra rồi đăng ký xuất viện, lúc Hải An rời khỏi bệnh viện cũng là lúc mà đường chân trời dần chuyển sang màu vỏ quýt.

Hải An đi được vài bước, sau đó thấy khó chịu mà lục lọi túi áo cùng túi quần. Thiếu niên trong quá khứ hay có thói quen mang theo đồ lặt vặt ở bên người, thành ra quần áo lúc nào cũng trĩu nặng.

Nhưng bây giờ thì cậu đã không còn thấy quen nữa…

Hải An nhìn những thứ trong tay, cơ mặt không khỏi co giật nhẹ. Nào là chìa khoá, tai nghe, dao bấm, bật lửa, khẩu trang, khăn giấy, nước rửa tay khô, băng keo cá nhân, còn có cả một nắm kẹo sữa bò.

— Mang theo kẹo để đề phòng hạ đường huyết à???

Thiếu niên lắc đầu, không thể hiểu nổi cái tính cẩn thận của “mình” trong quá khứ.

Rảo bước trên những con đường lớn ở Quận Bốn, chắc là do góc nhìn mà tâm trạng của Hải An lúc này cũng đã rất khác xưa. Cậu mơ hồ có cảm giác như bên trong bản thân tồn tại một sợi chỉ liên kết chặt chẽ cậu với xã hội nhộn nhịp trước mặt này.

Những cảm xúc lạc lõng và cô độc trước kia đã hoàn toàn bị rửa trôi. Bây giờ cậu là con người, là một phần của xã hội trước mặt.

Hải An đi lòng vòng mấy lần xung quanh Quận Bốn, mãi đến trời chập tối thì cậu mới tìm ra lối vào Quận Mười.

Chỉ cách một con đường; chỉ cách vài toà nhà cùng mấy cái rào thép, vậy mà hai khu vực này lại đối lập khác biệt với nhau hệt như hai thế giới. Cả bầu không khí cũng nhanh chóng từ đông đúc náo nhiệt chuyển sang ảm đạm hẳn.

Cùng hưởng chung một nguồn ánh sáng của trời sao, nhưng khác với Quận Bốn mang trong mình vẻ đẹp sang trọng cùng ấm áp, thì Quận Mười lại có chút tiêu điều và lạnh lẽo.

Đường xá mặc dù vẫn còn nguyên vẹn, nhưng cư dân của Quận Mười lại chẳng có thói quen tản bộ hóng gió. Những tòa chung cư cũ kĩ dưới ánh sáng lờ mờ lại càng thêm hoang tàn; những cửa hàng tiện lợi chìm trong sự ảm đạm mà trở nên buồn tẻ.

Và ở những nơi không được chính phủ quản lý chặt chẽ như thế này thì mọi cư dân đều rất tin tưởng vào câu nói…

Hoạ sẽ luôn từ trên trời rơi xuống.


Hết chương 72.

——————————

Chương 72: Hoạ sẽ luôn từ trên trời rơi xuống.