Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 73: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (1)

Chương 73: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (1)


Ở một góc khuất trong con hẻm xập xệ, nơi mà cứ cách vài giây là lại trông thấy một con gián ngang nhiên bò tới. Một nhóm người với vẻ ngoài đặc trưng của lũ côn đồ, đứa đầu trâu, thằng mặt ngựa, tóc tai thì nhuộm đủ xanh đỏ tím vàng. Bông tai khoen mũi lỉnh ca lỉnh kỉnh, ngực xăm hổ lớn, lưng khắc phượng hoàng, cẳng tay cẳng chân thì vẽ đầu lâu xương sọ.

Đám lưu manh côn đồ đó thản thiên nhậu nhẹt, những điếu thuốc lá cắm trên mồm của chúng lan toả mùi hôi độc hại khắp cả con hẻm. Thằng phía trước thì tay cầm lon bia, đứa phía sau thì tay nâng chai rượu. Gương mặt chúng rõ là đã hơi ngà ngà say, vết ửng đỏ trên làn da sạm đen khiến mặt chúng hiện giờ nôm cứ như bờ mông khỉ.

“Anh Ba, anh Ba!!” - Một tên gầy gò xuất hiện từ phía đầu con hẻm, gã ta hí hửng chạy đến, b·iểu t·ình kích động như vừa mới đào ra được cả tấn vàng từ trong đất.

Gã ta chạy đến kế bên một tên đô con nhưng thấp lùn, hai tay xoa xoa vào nhau như mấy tên gian thương thời phong kiến, hắn không ngừng khom lưng gọi: “Anh Ba, anh Ba!”

“Anh Ba” rít một hơi dài, tàn thuốc ửng đỏ rồi vỡ tan rơi lả tả. Hắn ta hả miệng nhả một ngụm khói thuốc trắng đục vào gương mặt gầy gò không có tí thịt của tên đàn em vừa chạy đến.

Thằng Ba: “Nói?”

Tên gầy gò bị làn khói thuốc bao vây không hề có lấy một tia khó chịu, ngược lại gã ta còn hà hà cười, ghé sát đầu thì thà thì thầm.

Thằng Ba nhíu mày, nhìn tên gầy gò: “Ông nội mày, nói chuyện bình thường!”

Tên gầy gò bị thằng Ba tán một cú vào đầu, nhưng đầu gã cũng chỉ toàn là xương, không đau lắm. Gã ta vờ vịt rụt cái cổ dài ngoằng lại, giống như đã dưỡng thành thói quen mà tâm trạng chẳng hề có biến hoá.

Tên gầy gò: “Anh Ba, có thằng nhãi con nào đó đang đi vào địa bàn của mình”

Thằng Ba nghe thấy nhưng trong lòng lại chẳng nổi lên một chút hứng thú nào, nếu là gái xinh thì còn muốn đi trêu chọc một chút, chứ ai đời lại đi dòm ngó một thằng nhãi con?

Thấy thằng Ba chẳng ừ hử gì, tên gầy gò trở nên sốt sắng: “Em thấy nó lạ hoắc à anh Ba, mà quan trọng là em thấy nó đi từ Quận Bốn sang đây”

Gã tiếp tục mách chuyện: “Ngoại hình thằng nhãi đó cũng sáng sủa lắm. Anh nói xem trên người nó sẽ mang theo bao nhiêu tiền?”

Vành tai của thằng Ba khẽ lay động, tên gầy gò đã thành công khuấy lên sự tham lam trong linh hồn của hắn. Đối với lũ côn đồ vô học này thì ngoài gái xinh cũng chỉ có mỗi mùi tiền là hấp dẫn.

Thằng Ba rít thêm một hơi sâu, nhưng lần này hắn lại ngẩng cao đầu và phả khói vào không trung. Một bộ dáng thâm sâu, hắn ta chẳng buồn liếc nhìn tên gầy gò đang báo tin, hỏi: “Hướng nào?”

Tên gầy gò hưng phấn ra mặt: “Cách chỗ này một con phố thôi, anh Ba!”

Sau khi trả lời thì gã ta càng thêm đắc ý. Ở mấy nơi mà sinh tồn chỉ dựa vào sức mạnh tay chân như thế này, thì việc tạo ra chỗ dựa cho bản thân luôn là điều căn bản nhất. Nụ cười xảo trá nhúc nhích trên khoé môi, vụ này mà thành công thì sau này gã ta sẽ càng có thêm không gian để hít thở.

Thằng Ba vứt điếu thuốc còn chưa tắt lửa xuống nền đường lồi lõm, hắn ta dùng mũi chân đay nghiến nó như đang dẫm đạp một con côn trùng: “Đi”

Hắn ta dứt khoát lên tiếng, đám đàn em đang nốc rượu sau lưng cũng đồng loạt ném đi mấy chai lon rỗng. Ánh mắt của chúng lúc này hệt như lũ linh cẩu đã tìm thấy được con mồi lạc đàn…


Ở một bên khác, Hải An đang vô cùng thong dong rảo bước trên con hẻm trám xi măng.

Thiếu niên đi lòng vòng từ hẻm này sang hẻm khác, nhìn thì cứ như là cậu đang đi lạc, nhưng thật ra bản thân cậu chính xác là đang đi lạc…

Hải An: “……”

Nếu khu vực của Hội Rượu Trái Cây là địa hình muôn kiểu muôn dạng chồng chéo lên nhau khó truy khó bắt, thì địa bàn của Hội Bò Trắng lại được quy hoạch giống hệt như nhau, rẽ trái rẽ phải đi một hồi là chẳng biết mình đang đứng ở nơi nào.

Dừng lại ở một ngã tư chữ thập, Hải An đang rất phân vân, lúc này cậu nên rẽ trái hay rẽ phải? Còn đi thẳng thì hình như là quay lại đường cũ rồi… phải không?

Trong lúc đầu óc rối tinh rối mù, Hải An vô cùng có xúc động muốn túm đại một người nào đó rồi rặng hỏi đường về “nhà”. Thật trùng hợp, ngay khi Hải An đang muốn tìm người hỏi đường thì phía đối diện lại xuất hiện tận bảy người khác đang đi đến.

Cơ mà tạo hình của đám người này hình như không được ổn lắm…?

Đứng đầu cái đám ô hợp đó là một tên đô con thấp lùn, vẻ mặt bặm trợn cứ như là đang đi tính sổ với người đã lén ăn hết thùng gạo nhà hắn. Lẽo đẽo đằng sau là sáu tên linh cẩu có chút thịt trên người, cái khí thế kéo bè kéo phái đi gây chuyện này thật là quen mắt mà.

Hải An dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn chúng.

Vài thằng đàn em bắt đầu nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, trong giây lát, Hải An cứ nghĩ rằng bản thân đang được xem miễn phí một loại hình nghệ thuật dị hợm nào đó.

Thằng Ba bước đến đối diện với thiếu niên rồi ngừng lại, đám đàn em đi phía sau hiểu ý liền bao vây thành vòng tròn. Tên gầy gò đắc ý đứng kế bên thằng Ba, một tay gã nắm gậy bóng chày sắt, một tay khác múa máy nói với giọng ngả ngớn.

Tên gầy gò vênh mặt lên: “Hì em trai, đi đâu đó?”

Gã ta thấy Hải An không phản ứng thì càng được đà lấn tới hơn: “Từ khúc này là phải đóng phí mới được đi tiếp nha”

Tiếng cười hì hì bệnh hoạn của lũ đàn em đang bao vây xung quanh vang đến, chúng thấy Hải An làm mặt lạnh lùng thì càng cười đến nắc nẻ. Trong mắt của chúng, Hải An lúc này y như một loài động vật nhỏ bé đang cảnh giác xù lông.

Nếu đây là Hải An vài ngày trước thì may ra cả bọn lưu manh vô học này sẽ có thể hốt được một mẻ lớn rồi quay về ăn mừng. Vì dù sao thì Hải An trong quá khứ là kiểu lấy lợi tránh hại, càng là người không có quá nhiều đam mê đối với tiền bạc. Vậy nên cậu chắc chắn sẽ để của đi thay người.

Song… Hải An của hiện tại, lại không được dễ dãi như thế.

Hải An liếc nhìn đám ô hợp trước mặt, vô cảm hỏi: “Đang chơi trò gì vậy?”

Tên gầy gò nhìn cậu lom lom, cợt nhả đáp: “Đập heo đất”

Gã híp mắt cười khùng khục: “Heo đất bị đập sẽ nhả ra tiền”

“Ồ…” - Thiếu niên nhìn gã, nhàm chán kêu lên. Sau đó như nhớ ra một thứ, đôi mắt lóe lên ánh sáng giảo hoạt.

Hải An lấy ra phong bì mà Quang Hải và Nhật Bảo đã đưa khi còn ở bệnh viện, trước bảy đôi mắt vẩn đục của đám côn đồ mà trút hết toàn bộ tiền mặt từ trong túi giấy ra.

Những tờ tiền phẳng phiu như mới được tung lên cao rồi lả lướt rơi xuống nền xi măng trong sự kinh ngạc của mọi người. Đồng tử của thằng Ba co rút, khuôn miệng kích động đến mức không thể khép lại. Đời này của hắn chưa bao giờ nhìn thấy một lượng tiền giấy lớn như thế. Cả đống này hết thảy là bao nhiêu?

Quang Hải và Nhật Bảo đã cộng thêm cả tiền bồi thường vào trong phần tiền công. Phong bì ban đầu có tất cả năm mươi triệu. Sau khi xài một khoảng nhỏ để khám tổng quát và ăn uống thì cũng còn gần bốn mươi lăm, bốn mươi sáu triệu.

Gần một trăm tờ tiền với mệnh giá năm trăm đồng mới toanh phấp phới trong không trung. Khung cảnh này quả thực là không khác gì địa đàng.

Hải An nhìn lũ côn đồ đang mê mang vì lần đầu thấy một khoảng tiền lớn, cậu khúc khích cười, chân phải bước lên rồi đạp xuống một tờ tiền gần nhất, đay nghiến mũi giày tới khi tờ tiền bị ma sát với mặt đất tả tơi nát bươm.

Thiếu niên đạm nhiên nói: “Năm mươi triệu, một trăm tờ tiền mệnh giá năm trăm. Lụm thiếu một tờ… ăn một đập”

Những cư dân sống tại nơi này nói không hề sai. Giống như những tờ tiền đang lả lướt từ trên cao, “hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống, không hề phân biệt là đầu của người vô tội hay cổ của kẻ hung hãn.

Chúng sinh bình đẳng, trước sau đều có phần.


Hết chương 73.

——————————

Chương 73: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (1)