Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (2)

Chương 74: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (2)


Trời lúc này đã tối hẳn, đoạn đường chỉ có vài ngọn đèn tờ mờ với ánh sáng vàng rộm. Đôi mắt màu xanh táo như càng thêm toả sáng. Nó cứ như là hai ngọn lửa của âm phủ đang đi lùng bắt những oan hồn. Sự ma mị mà đôi mắt đó thể hiện ra nhờ bóng tối thúc đẩy lại càng thêm rợn tóc gáy.

Lũ côn đồ ăn ý nhìn nhau với ánh mắt tham lam, chúng chẳng thèm nghe lọt tai câu nói của Hải An. Tất cả đều ngay lập tức lao vào với mong muốn xử lý cậu nhanh chóng, tranh thủ thời gian để tự ăn chia “chiến lợi phẩm” khổng lồ trên mặt đất với nhau.

Hải An hừ hừ cười.

Trong không gian lúc này ngoài tiếng gào rú của đám côn đồ thì còn len lỏi thêm vài âm thanh “lách tách” “răn rắc” như dòng nước bị nghẽn lâu năm vừa được khai thông. Bởi vì bóng tối đã nhuộm màu xuống thế gian, cho nên sự xuất hiện của những dải năng lượng mang sắc đỏ như máu chẳng hề bắt mắt mấy.

Đám côn đồ có cảm nhận được một lớp áp bức vô hình đang giáng lâm. Nhưng sự hưng phấn bởi tiền bạc đã khiến chúng vô ý phớt lờ.

Tên côn đồ đầu tiên vồ đến cố định cơ thể Hải An từ phía sau, nhưng dù hắn ta có ra sức lung lay như thế nào thì hai chân của cậu tựa như được đinh sắt đóng chặt xuống nền đất chẳng hề nhúc nhích một ly.

Hải An vươn tay ra sau, cậu nắm lấy gáy của tên côn đồ đó, chẳng khác gì đang nắm một con mèo hư đốn. Thiếu niên nhất bổng “con mèo” rồi thẳng tay quăng sang một bên. “Con mèo” bị vứt mạnh ra xa, lăn vài lòng trên nền xi măng nhám. Tiếng “phịch phịch” bất ngờ vang lên khiến những tên khác đang kích động xông lại cũng ngừng động tác.

Thằng Ba nhìn thiếu niên đang bẻ cổ, khởi động, làm nóng tay chân. Hai đầu lông mày của hắn chau lại, hắn nhìn ra trên cơ thể của cậu lúc này có một lớp năng lượng màu đỏ sẫm đang bao bọc lấy.

— Mana…

Thằng Ba kinh ngạc trố mắt nhìn.

Mana là một thứ rất phổ biến trong thời đại hiện nay, nhưng điều đó không có nghĩa là đến những tên côn đồ vô học ở đây cũng sẽ có hiểu biết về nó. Thế giới quản lý rất chặt chẽ những người đã khai mở hệ thống tuần hoàn năng lượng, nếu đã không có ý định trở thành Du Hành Gia, thì cả đời này cũng đừng mơ có thể tiếp xúc tới.

Luồng mana màu đỏ như máu lấy Hải An làm trung tâm khuếch tán ngày càng rộng. Cảm giác bí bách ngột thở đã không còn có thể phớt lờ.

Nhưng xã hội vẫn sẽ luôn có vài thằng ngu không biết đọc hoàn cảnh.

Tên gầy gò thấy Hải An không chú ý mà phang tới cây gậy bóng chày bằng sắt.

Trước khi cây gậy kịp chạm vào đầu của Hải An; trước khi tên gầy gò kịp cười thành tiếng, thiếu niên đã dùng tay không để chặn lại thân gậy bóng chày vừa lao lên. Ánh mắt màu xanh táo không hề mang theo chút nhiệt độ, cứ như đang nhìn ngắm một t·hi t·hể vừa vùng dậy từ mồ mả.

Mana bao bọc quanh cánh tay lại dày hơn. Tên gầy gò muốn rút thanh gậy bóng chày về. Nhưng nó hệt như đã bị khảm vào trong tường cứng, dùng hết sức bình sinh cũng không thể lôi ra.

Càng hãi hùng hơn, thanh gậy sắt bằng tốc độ mắt thường có thể nhận ra đang bị bẻ gập lại, vụn sắt ở chỗ bị bẻ rơi rớt xuống nền đường. Vị trí bị bàn tay Hải An nắm lấy đã móp méo không còn ra hình dạng.

Tên gầy gò xanh mặt buông tha cho cây gậy sắt rồi nhảy lùi về phía sau. Ánh mắt gã r·úng đ·ộng, những lời nói cợt nhả ngay lập tức bị nuốt ngược vào.

Hải An nhếch môi chế giễu, ngay khi tên gầy gò lùi về thì cậu cũng ngay lập tức buông tay, thanh gậy sắt “keng” lên một tiếng trầm đục, rơi thẳng xuống nền xi măng. Âm thanh va đập vô cùng đặc quánh kia đã chứng minh thanh gậy bóng chày này rõ ràng không phải là hàng dỏm.

Thằng Ba nheo mắt nhìn thiếu niên non nớt trông có vẻ yếu đuối trước mặt, nhưng hắn ta có lẽ là người duy nhất sáng suốt trong tình cảnh lúc này. Thứ sức mạnh đó, những dải ánh sáng đang lượn lờ xung quanh đó… hắn ta đã từng nhìn thấy thứ tương tự như thế vài lần. Đó là khi thủ lĩnh của hội phô diễn ra sức mạnh của bản thân.

Mana.

Một thứ năng lượng chi phối mọi sinh vật sống.

Đó là năng lượng cơ bản để cấu tạo nên vũ trụ vạn vật…

Bầu không khí xung quanh dần trở nên nghẹt thở khi mana bắt đầu bốc lên thành cuồng phong. Quần áo của thiếu niên không gió lất phất trong không gian. Dáng vẻ của cậu lúc này giống như người đứng ở đỉnh cao cúi đầu quan sát lũ hèn mọn.

Những dải mana đỏ sẫm như máu, rõ ràng mana là một loại năng lượng mang theo hào quang. Song, thứ đang lượn lờ trước mặt này, màu sắc của nó hệt như bị pha trộn với bóng tối. Cảm giác mà nó mang đến cũng âm u và tanh tưởi như máu tươi.

Thiếu niên bước lên một bước, khoảng cách giữa thằng Ba và cậu còn chưa tới nửa mét, giọng điệu sắc bén mà trào phúng: “Sao thế? Không xông lên nữa à? Vậy thì mau đi lụm tiền đi chứ?”

Nói rồi chân của thiếu niên lại đạp lên một tờ tiền khác. Chỉ số vũ nhục của hành động này là cực cao. Thứ làm đám côn đồ kích động đến sáng mắt lại chẳng khác gì rác rưởi bị đạp dưới chân.

Thẳng Ba muốn ra uy cũng chỉ có thể giẫm nát tàn thuốc đỏ rẻ mạc, còn thiếu niên muốn ra uy là vứt thẳng gần một trăm tờ tiền mệnh giá to nhất.

Chênh lệch giữa người với người thì ra còn có thể lớn như vậy.

Đám đàn em hô hấp trì trệ theo bản năng lùi lại và đứng đằng sau thằng Ba. Một lũ ô hợp như thế này thì lấy đâu ra dũng khí mà dám đối diện với sự áp bức quỷ đị đang bốc lên?

Khi rơi vào hoảng loạn thì tốt nhất là nên đứng về phía sau lưng những người mạnh mẽ, đó cũng là ý nghĩa cho việc bọn chúng luôn không ngừng tìm kiếm những chỗ dựa vững chắc.

Và thằng Ba lúc này chính là tấm chắn mà chúng đã chọn.

Tại sao hắn lại được gọi là “anh Ba”? Đơn giản thôi, bởi vì hắn đứng thứ ba trong hội. Nghe thì có vẻ chẳng nổi bật gì mấy, nhưng quả thật là vẫn không nên ngó lơ cái con số thứ ba đó. Người đứng thứ ba trong hơn một trăm tên thì tất nhiên là chẳng thể xem thường rồi.

Dẫu thế, đối với Hải An hiện tại, thứ ba thì sao chứ?

Có kêu thằng thủ lĩnh ra đây cũng chẳng thay đổi được gì…

Hải An đan hai tay vào nhau, khớp xương của từng đốt ngón tay đụng chạm và kêu lên rôm rốp.

“Nhãi con có được chút mana… Tưởng mình giỏi lắm à?” - Thằng Ba tự tiêm cho bản thân một liều thuốc trấn an. Hắn ta bắt đầu lao lên như một quân sĩ không ngại c·hết.

“Tch… tch” - Hải An chỉ có thể tiếc nuối tặc lưỡi lắc đầu.


Hết chương 74.

——————————

Chương 74: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (2)