Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 75: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (3)

Chương 75: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (3)


Khí thế của thằng Ba ngay lập tức thay đổi. Hắn ta không hề lỗ mãng như tên đầu tiên bị ném bay. Chiêu thức đánh ra cũng rất trôi chảy. Thằng Ba mở màn với một cú thọc thẳng bằng tay trái, sau khi bị Hải An nhẹ nhàng lách người tránh né, hắn ta lại thực hiện một cú đấm về phía phải bằng tay chủ lực.

Hải An “chậc” một tiếng, lười biếng đưa tay phải lên đón đỡ, đồng thời dùng một lực mạnh mẽ hơn để bẻ cổ tay, vô hiệu hoá nắm đấm của hắn. Tay còn lại thì như nước chảy mây trôi nhanh chóng t·ấn c·ông vào khớp cùi chỏ và quật ngã thằng Ba một cách gọn gàng.

Rầm—!

Bả vai của thằng Ba bị thiếu niên đập xuống nền đường cứng rắn tạo thành cơn đau âm ỉ. Giống hệt như một đứa con nít vô dụng trong lúc giằng co bị người lớn hơn ấn đầu xuống đất, nhất thời không thể ngay lập tức đứng dậy. Vẫn là phải nhờ một tên đàn em khác t·ấn c·ông đến, bức Hải An lùi ra xa.

Lại một tên không màng sống c·hết lao vào, Hải An ung dung di chuyển cơ thể thon dài, lách người sang một bên. Còn thuận tiện nắm lấy cổ tay của tên đó, vừa lôi kéo vừa đá vào ống quyển của chân trụ. Lượng mana màu máu sôi sục bao quanh cánh tay và đôi chân, tên đàn em nháy mắt bị thiếu niên dùng một tay quật cả cơ thể xuống đất như quăng một con chuột.

Ầm!!

Tiếng rên rỉ nghẹn ngào bật ra như nốt nhạc dạo đầu dành riêng cho bản giao hưởng của nỗi đau.

Tên thứ hai còn xấu số hơn, chưa kịp động thủ đã bị Hải An nắm lấy đầu rồi giã cả khuôn mặt lành lặn xuống nền đất. Tiếng v·a c·hạm giòn tan vang lên khiến những người còn lại ớn lạnh rùng mình.

Vài vệt máu tung toé văng đến dưới mí mắt. Hải An đang thu chân, lửng thửng đứng dậy, b·iểu t·ình vô cùng ghét bỏ mà dùng ngón tay cái quệt đi v·ết m·áu còn nóng hổi.

Đôi mắt xanh táo tràn ngập dáng vẻ vô tâm, đôi mắt đó nếu không phải thuộc về một kẻ đã g·iết chóc thành thói thì chính là của một kẻ chưa từng xem trọng sinh mạng.

Tên thứ ba nhân lúc Hải An đang quay lưng lại mà sáp tới đánh lén. Một cú đá tạt bằng mặt bàn chân nhắm thẳng vào gò má của thiếu niên. Song, trước khi chân của tên đó kịp có cảm giác đá trúng thì Hải An đã thoắt cái biến mất khỏi vị trí ban đầu. Tên thứ ba còn chưa kịp hiểu rõ tình huống thì một cái chày sắt đã vung tới tán thẳng vào hàm trái bên dưới của hắn ta.

Hải An bất thình lình xuất hiện từ phía sau lưng, trên tay là thanh gậy bóng chày bằng sắt đã móp méo. Vào lúc tên thứ ba còn đang ngơ ngác thì cậu đã dùng mana để nắn thẳng lại chày sắt một cách tạm bợ rồi dùng nó t·ấn c·ông.

Gương mặt tên thứ ba bằng mắt thường nhìn thấy đã hoàn toàn biến dạng, máu đỏ sẫm dính lên chày sắt để lại một hoa văn bắt mắt vô cùng.

Hải An vung mạnh chày sắt, tiếng gió ma sát truyền đến âm thanh “vù vù” máu trên thân gậy theo quán tính văng xuống nền đất thành những đường kẻ đỏ au.

Thấy Hải An đã nhặt được v·ũ k·hí, thằng Ba và ba tên đàn em khác không còn dám bất chấp nhào tới nữa. Cả đám giữ một khoảng cách an toàn với thiếu niên rồi bao vây cậu từ tứ phía.

Hải An nhìn thấy thao tác của chúng mà khóe mắt cong lên, khẽ cười: “Bao vây là một hành động chỉ có ý nghĩa khi đối thủ ở phe yếu thế…”

Tên thứ tư còn chưa kịp nghe rõ Hải An đang nói cái gì, đột ngột, một thứ màu trắng bạc như u linh xuất hiện ngay trước tầm mắt. Chày sắt bổ thẳng từ trán của hắn ta kéo xuống ngực. Mắt của tên thứ tư trợn lớn rồi trong tích tắc trở nên trắng dã. Thân thể của hắn đổ gục xuống như cổ thụ mục nát.

“…Nhìn tao, có giống mấy đứa yếu đuối không?” - Thiếu niên tủm tỉm cười, vừa vẩy máu trên chày sắt vừa nói cho hết câu.

Sắc mặt thằng Ba đen như đít nồi, hắn không hề bỏ sót một giây, ngay lập tức đỏ mắt nhào đến.

Một cú móc ngang nửa đường tròn như pháo rời nòng mạnh mẽ xé toạc không gian. Nhưng đích đến của cú đấm đó lẽ ra phải là đầu của Hải An lại không biết từ lúc nào mà đã bị chặn lại bởi thân của chày sắt.

Kwangg!

Chày sắt được mana đỏ như máu gia cố lại càng cứng cáp hơn bội phần. Xương ngón tay của thằng Ba sau cú đấm đã không ngừng kêu lên răn rắc. Khoé miệng hắn ta rặn ra nụ cười méo mó đến hung tợn.

Tên thứ năm bật ra một con dao bấm, hắn ta nhe ra hàm răng vàng khè. Như con thú mất khống chế mà t·ấn c·ông túi bụi về phía của Hải An.

Thiếu niên chớp chớp mắt “ồ” một tiếng chẳng có hứng thú mấy.

Tên thứ năm đâm dao từ trên xuống, nếu không có gì bất trắc thì lưỡi dao nghịch chắc chắn sẽ ghim chặt vào hõm vai của cậu. Hải An tỉnh táo lách người, dùng thân chày sắt dỡ vào cổ tay của đối phương, uyển chuyền xoay một vòng rồi “rắc-c”…

“A! A-aaaa!!!”

Tiếng thét chói tai như thấu tận trời cao. Hắn ta đau đớn buông dao, liên tục lùi lại đến khi cả cơ thể té ngã trên nền đất. Cẳng tay vừa vung dao đã bị bẻ ngược khớp, gập hẳn sang một bên, trông dị dạng vô cùng.

Tên thứ năm hoảng sợ ôm tay, không hề nhận ra Hải An đứng trước mặt đã biến mất. Đến khi phát hiện ra một cái bóng đen bị ánh đèn đường hắt xuống người mình thì… quá trễ.

Phóc!!

Giọng hét của tên thứ năm hoàn toàn tắt ngúm. Cơ thể hắn ta vô lực đổ xuống nền đất, kế bên là thanh chày sắt đã được máu nhuộm đỏ thêm một phần. Hải An vô cảm liếc nhìn, đôi mắt xanh lục lúc này đã trở thành biểu tượng của nỗi kh·iếp sợ và ám ảnh.

Người còn có thể đứng vững ngoại trừ Hải An thì chỉ có thằng Ba và tên gầy gò nhát cáy.

Thằng Ba hít một hơi lạnh, nhìn năm đứa đàn em đã nằm la liệt không rõ sống c·hết, mặt mũi lại càng thêm tối tăm. Hắn nhìn tên gầy gò đang há mồm bên cạnh, ánh mắt sắc bén hất cằm ra hiệu.

Tên gầy gò run rẩy nuốt nước bọt, không dám làm trái lời chỉ đành nghiến răng xông đến. Gã ta la lên một tràng “aa-a” như để tiếp thêm khí thế. Chẳng qua, ngay lúc Hải An còn chưa kịp cử động thì gã đã thụp người xuống, ôm trọn cả đầu mình bằng hai cánh tay đang run cầm cập.

Hải An: “……”

Trong lúc thiếu niên đang bị thao tác ảo diệu của tên gầy gò làm cho cạn lời, thằng Ba lại đồn hết máu thịt vào tay mà lao lên. Một cú lại một cú, hắn ta thọc bằng tay trái rồi lại đấm thẳng nhanh hết cỡ bằng tay phải.

Với chiều cao khiêm tốn của mình, thằng Ba là kiểu người không có thói quen sử dụng đòn chân. Nhưng Hải An thì khác, đối với kẻ địch tay chân đều ngắn ngủn như thế này thì việc giữ khoảng cách nhất định là một phương án khá tốt.

Lần đầu tiên trong cuộc ẩ·u đ·ả, Hải An vung lên chiếc chân dài. Cú đá thẳng nhanh bằng lòng bàn chân. Đây không phải là một cú đá phức tạp hay khó chặn, nhưng nó là lựa chọn phù hợp và cơ bản nhất để đẩy đối thủ ra một khoảng cách xa.

Như phản xạ tự nhiên, thằng Ba nháy mắt vào thủ thế để đỡ đòn. Sau đó hắn ngay lập tức phá vỡ ý đồ của Hải An mà áp sát cực nhanh. Một cú cắt trên bên trái được thực hiện trong phạm vi vô cùng gần. Hải An nhíu mày tập trung tránh né, không may liền để lộ sơ hở bị thằng Ba nắm lấy và tung ra một đòn đá chân trước đầy bất ngờ.

Thằng Ba không có thói quen sử dụng chân, nhưng hắn ta vẫn biết cách t·ấn c·ông b·ằng chân.

Song… pha t·ấn c·ông bất ngờ đó lại không được bao nhiêu sát thương.


Hết chương 75.

——————————

Chương 75: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (3)