Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 81: Tín ngưỡng. (2)
Nữ nhân viên cúi đầu, khuôn miệng cô mím thành một đường thẳng, chật vật dè nén lại hai khoé môi. Một lúc sau thì nói: “T-tất cả là hai triệu sáu trăm mười hai ngàn đồng (2.612.000đ)”
Đám đàn em hãi hùng nhìn hơn mười thùng kem đang chất cao ngất kế bên rồi quay đầu bắn tín hiệu cho Hải An - người đã vét sạch tiền của bọn chúng.
Thiếu niên ngừng lại động tác “gặm” kem, không rõ cậu đã ăn đến que thứ mấy, nhưng sắc mặt lúc này đã không còn u ám nữa. Nhiệt độ lạnh buốt của kem đã thành công khiến cơn tức sôi ruột ban đầu hạ xuống.
Hải An chớp chớp mắt, một bộ dáng vô tội nhìn sang thằng Ba.
Thằng — duy nhất chưa bị t·rấn l·ột — Ba: “……”
Hắn ta bị cậu nhìn đến cứng người, nhưng rồi cũng phải cam chịu số phận lục lọi túi quần. Cuối cùng thì moi ra được vài tờ tiền rách.
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều câm lặng: “……”
Hải An nhìn mớ tiền cộng lại còn chưa đủ số lẻ của hoá đơn, đáy mắt xẹt ngang qua một tia khinh bỉ. Cậu búng que kem gỗ trên tay vào thùng rác, sau cùng vẫn phải tự bỏ tiền túi ra để mà thanh toán.
Nữ nhân viên nhận tiền rồi ríu rít “cảm ơn quý khách” nhìn bóng lưng đám lưu manh chật vật ôm mười thùng kem rời đi mà cảm khái vô cùng.
Hải An bước ra khỏi siêu thị, cậu nhìn về phương hướng có đoạn đường vừa đi, giống như có thể xuyên thấu qua những kiến trúc cao thấp rồi thấy được căn nhà quen thuộc.
— Chậc… có cái điện thoại thôi mà giấu như mèo giấu cứt!
Thiếu niên bĩu môi, hai tay bên dưới thì thành thạo xé bao một que kem mới. Hương ngọt thanh bùng nổ khắp khoang miệng, cơn buốt não truyền qua từng tế bào khiến hai vai co rút. Song, vị giác lại giống như đang được thoả mãn, không hề bỏ sót mà liếm láp khoé môi…
…
Sau khi chén thêm năm sáu que kem, Hải An hài lòng mới bắt đầu bàn chuyện công việc.
Cậu muốn thằng Ba dẫn mình đến gặp người nắm nhiều thông tin hơn về ống kim tiêm. Không liên lạc được với ông và mẹ, hành động và kế hoạch được lập sẵn trước đó gần như bị đình chỉ. Số tiền hiện tại cũng không đủ để cậu rời khỏi vệ tinh này.
Tuy nhiên, kết quả mà Hải An nhận được lại là “anh Cả bận việc đã sớm đi ra ngoài”. Mọi thứ tưởng chừng như suôn sẻ thì cứ đi một bước lại vấp một lần, đổi một con đường khác thì chung quy vẫn gặp ngõ cụt.
Hải An trầm ngâm suy nghĩ, nếu những tính toán cho tương lai đều đã bị bôi xám, vậy trước mắt cứ ưu tiên chỉnh lý cái cơ thể yếu nhớt này. Thiếu niên nghĩ nghĩ rồi quyết định, cậu nhìn sang thằng Ba, hỏi han vài câu. Chủ yếu là về võ thuật Quyền Anh mà hắn ta đang nắm giữ.
Thằng Ba vốn không phải người của Quận Mười. Hắn ta là vì xích mích với vài thế lực ngầm mà bỏ chạy. Con đường Quyền Anh cũng vì thế mà giang dỡ.
Tầm sáu, bảy năm trước, khi thằng Ba còn sinh hoạt lay lắt tại Quận Tám. Hắn không nhà không cửa, chỉ có thể cùng đường làm vài trò t·rấn l·ột nhỏ để kiếm tiền tiêu pha.
Nhưng trong một lần mắt mù, hắn đã đi chặn đường người mà sau này hắn sẽ gọi một tiếng “thầy”.
Thầy hắn có tuổi nên trên đầu đã chẳng còn một sợi lông, thói quen khom lưng đi đường càng khiến ông ta trông dễ bắt nạt. Thằng Ba lúc đó trẻ người non dạ nên đã sa chân lỡ bước. Chỉ vì lỡ tay vỗ đầu thầy có một cái mà hắn đã được thầy “dạy dỗ” đến mức bước nửa chân vào quan tài.
Sau đó hắn dường như thấy được hy vọng của mình mà bám riết chân thầy mãi không buông. Cuối cùng được ông ta thừa nhận và chỉ dạy cho chút lông da bên ngoài.
“Vậy ông ấy còn sống không?” - Hải An ẩn ý đầy mặt, hỏi.
Thằng Ba lại không nghe ra được điều gì, thản nhiên đáp: “Nếu ổng còn sống thì tao đã chẳng đến mức phải bỏ chạy khỏi nơi từng lớn lên” - Nói chính xác hơn thì là vì c·ái c·hết của thầy mà hắn phải bỏ chạy.
Thầy của hắn từng là cựu tuyển thủ của Đài Sinh Tử. Nhưng trong một lần thượng đài, ông bị tuyển thủ lớp trẻ hơn chơi xấu mà bả vai gặp vấn đề nghiêm trọng rồi phải miễn cưỡng nghỉ hưu. Mặc dù thế, ông ta vẫn giữ được sức ép nhất định trong nội bộ quản lý.
Lần đó là vì lên tiếng ủng hộ cho hành động của một thế lực nhỏ mà ông bị hai thế lực còn lại thay nhau t·ruy s·át. Thế lực được ông liều mạng đảm bảo thì lại phủi tay làm ngơ. Cuối cùng ông c·hết, xác bị băm thành đồ ăn cho c·h·ó săn.
Thằng Ba không đến mức nổi điên lên rồi lao đầu vào báo thù, nếu hắn có sự dũng cảm đó thì cũng đã chẳng trốn chạy đến đây. Song, một thời gian sau, hắn núp trong tối không ngừng gây rối. Những thế hệ tuyển thủ trẻ của Đài Sinh Tử đều bị hắn âm thầm chặn đường đánh đến gãy xương bó bột.
Tài chính của Đài Sinh Tử bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thế nhưng trước cả khi lệnh t·ruy s·át được công bố ra ngoài thì thằng Ba đã chạy trốn mất dạng…
Mấy năm này, sau khi đầu quân cho Hội Bò Trắng thì hắn đã sống yên lặng hơn rất nhiều. Quá khứ đầy mùi máu cho đến giờ cũng chưa từng bị khui ra. Lũ đàn em bợ đít có hỏi thì hắn cũng chỉ ậm ờ, riêng Hải An là hắn không thể nào đơn giản nói cho qua chuyện.
Nghĩ lại thì cũng thật lạ, mặc dù bị thiếu niên hành cho thừa c·hết thiếu sống. Nhưng sau tất cả thì hắn lại không hề có một tia cảm xúc hận thù. Mặt khác, có thứ gì đó trong tâm trí luôn thôi thúc hắn làm theo và nghe lời thiếu niên vô điều kiện.
Thằng Ba bỗng nghi ngờ đến rùng mình, không lẽ hắn là thần dân của “vương quốc M”? Bản thân trong vô thức lại khao khát những cơn đau thể xác? Nếu chỉ một lần duy nhất bị thầy đánh thì không nói. Nhưng rõ ràng, thằng nhãi trước mặt này cũng khiến hắn cho ra hiệu ứng kính nể tương tự.
Nếu để Hải An biết những gì mà thằng Ba đang tự bổ não, chắc chắn cậu sẽ trợn mắt rồi xắn tay áo lên dần cho hắn ta thêm một trận…
Trạng thái tâm lý của thằng Ba lúc này chẳng phải M gì cả, chỉ đơn thuần là trong nhân sinh quan của hắn đã xuất hiện thêm một tòa “tín ngưỡng” hoàn toàn mới.
…
Hết chương 81.
——————————