Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 82: Quá tam ba bận, đã nghe bao giờ chưa? (1)

Chương 82: Quá tam ba bận, đã nghe bao giờ chưa? (1)


Nếu đông bắc Thành Phượng Vĩ có Quận Mười, thì đông nam chính là Quận Tám. Mặc dù Quận Tám so với Quận Mười thì nằm gần trung tâm phồn hoa hơn, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một khu vực cũ ở sát bên rìa đô thị. An ninh ở vài nơi sẽ khá lỏng lẻo, thế lực ngầm như nấm dại mọc lên ở mọi ngóc ngách.

Đám đàn em đã bị thằng Ba sớm đuổi đi, bây giờ chỉ còn hắn cùng Hải An đang ngồi trên chiếc mô tô phân khối nhỏ, một đường vù vù chạy sang Quận Tám.

Trước mặt Hải An lúc này là một kiến trúc kín có mái tròn, biển hiệu to lớn bên trên để mấy chữ “Nhà Thi Đấu Đối Kháng” đầy uy lực. Hải An không ngắm nhìn lâu, cậu thong thả bước vào bên trong, thằng Ba như cũ vẫn đi sau lưng cậu nửa bước.

Bên trong lúc này hoàn toàn vắng hoe, nhưng ở tại quầy cho thuê mướn đồ bảo hộ thì vẫn còn nhân viên đang túc trực trông coi.

Nữ nhân viên ngồi ngả ngớn bắt chân lên bàn, chiếc quần ngắn củn khó mà có thể che phủ toàn bộ làn da đùi trắng nõn. Đôi chân thon dài cứ thế mê hoặc tầm mắt của những người đi ngang qua.

Thằng Ba chỉ đường cho Hải An đến trước quầy. Lúc này nữ nhân viên mới chịu nhấc lên mí mắt đánh giá hai khách hàng vừa tới. Ánh nhìn dò xét lướt qua thằng Ba rồi dừng lại vài giây nên gương mặt của thiếu niên trẻ. Cô ta có chút kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh quay về lại dáng vẻ thờ ơ như cũ.

Nữ nhân viên thu hồi ánh mắt, một tay cầm gương, tay còn lại thì bật nắp thỏi son, tô tô chét chét thứ màu sắc đỏ chót lên đôi môi đầy đặn, xem nhẹ nói: “Găng tay ba kích thước: S-12oz, M-14oz, L-16oz. Thuê: một trăm ngàn, thế chấp Thẻ thân phận. Mua thì chọn mẫu tính tiền”

Thằng Ba bước đến cạnh quầy, có hơi khó chịu với thái độ của nữ nhân viên, hắn tằng hắng rồi nói: “Găng tay dành cho sự kiện”

Nữ nhân viên khựng lại động tác, khẽ liếc mắt nhìn: “Có giấy giới thiệu không?”

“Có thẻ thành viên” - Nói rồi thằng Ba lôi từ trong túi ra một mảnh nhựa cứng to cỡ hai ngón tay được sâu chung với chuỗi chìa khoá. Một mặt màu đen in chữ và một mặt màu trắng in số. Bên góc trái còn d·ụ·c một cái lỗ tròn để treo khuyên sắt như phụ kiện.

Nữ nhân viên bỏ chân xuống khỏi bàn, cô thẳng lưng nghiêm túc quan sát thẻ thành viên, rồi lại đánh giá thằng Ba từ trên xuống dưới. Không biết đang suy tư điều gì, cô vung tay tuỳ tiện ném trả chiếc thẻ cho thằng Ba, còn bản thân thì tiếp tục công việc tô son của mình: “Thẻ cũ, không có giá trị”

Thăng Ba nhíu mày, hắn trước đó đã không quá ôm hy vọng. Dù sao Đài Sinh Tử là một khu vực b·ất h·ợp p·háp, các thao tác bảo mật sẽ vô cùng phức tạp và luôn thay đổi. Nhưng tới khi bị từ chối thẳng mặt thì hắn vẫn có hơi không cam tâm.

Hắn nôn nóng hỏi: “Muốn làm lại thẻ thì thế nào?”

Nữ nhân viên nhếch môi, khinh thường đầy mặt, dứt khoát đánh gãy ý muốn của hắn: “Không làm”

Thái độ cợt nhả của nữ nhân viên đã thành công làm thằng Ba sôi máu. Nắm đấm của hắn đập xuống mặt bàn cẩm thạch, không gian yên tĩnh vang vọng mấy tiếng ầm ầm. Nữ nhân viên giống như bị giật mình, khoé miệng lem ra một chút son đỏ.

Cô xấu hổ trừng mắt: “Cút! Trước khi tôi gọi người đến!”

Thằng Ba vẫn còn muốn dùng vũ lực để hù dọa một phen, nhưng bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng của Hải An chẳng rõ từ khi nào đã vươn ra trước. Đến hắn còn không thể nhìn thấy chuyển động của thiếu niên thì chắc chắn một phụ nữ tầm thường như kia lại càng không thể.

Gương mặt trắng mềm của nữ nhân viên bị Hải An bóp chặt, điểm tiếp xúc của làn da với các đầu ngón tay dần ửng đỏ, b·iểu t·ình của cô ta trở nên méo mó. Ngay lúc muốn hô hào hét lên thì tầm nhìn của cô đã vô ý chạm tới đôi đồng tử đặc biệt màu xanh táo.

Những câu chữ muốn phun ra ngay lập tức nghẹn lại ở cổ, nữ nhân viên hệt như đang bị rút hồn, toàn thân nhanh chóng không còn chống cự mà dần thả lỏng.

Hải An không chớp mắt, cậu khẽ khàng thủ thỉ: “Có thể làm lại thẻ thành viên mới không… chị?”

Vẻ mặt của nữ nhân viên thoáng chốc mê mang, thế giới nội tâm của cô lúc này chỉ còn mỗi cái sắc xanh phớt vàng của đôi mắt như đá quý. Cô không tự chủ được liền trả lời: “Có thể, nhưng phải tới gặp quản lý để làm”

Thằng Ba đè nén sự kinh ngạc, nheo mắt hỏi: “Làm sao để gặp quản lý?”

Nữ nhân viên không trả lời, mãi cho tới khi Hải An lặp lại thì cô mới mấp máy môi: “Quản lý đang ở Đài Sinh Tử”

Hải An tiếp tục: “Làm sao để tới đó?”

Nữ nhân viên: “Tủ đựng đồ cuối cùng trong phòng thay đồ nữ, dùng thẻ nhân viên để mở” - Vừa nói, cô ta vừa lấy từ trong áo ra một chiếc thẻ từ tím sẫm.

*(Thẻ từ: loại thẻ an ninh nhận dạng bằng tần sóng vô tuyến)

Thiếu niên cong mắt nhận lấy tấm thẻ, vui vẻ cười: “Mượn dùng một lát nhé, xong việc sẽ mang ra trả lại cho chị”

Nữ nhân viên chẳng khác gì con rối giật dây, cứng ngắc gật gật đầu. Hải An hài lòng nhoẻn khoé môi, bàn tay đang bóp má cô ta cũng thả bớt lực, ngón cái di chuyển nhẹ nhàng lau đi vết son môi bị lem, cậu tán thưởng: “Màu đỏ rất đẹp”

Đứt lời, thiếu niên quay đầu, nhàn nhã rời đi với chiếc thẻ từ trong tay.


Ồn ào… ồn ào.

Nam thanh niên cùng khuôn mặt sưng húp tái nhợt, gã khều khào bước đi với bờ vai trái đã rủ xuống một cách dị thường. Đế giày đạp lên nền sàn lót kim loại, nó cộng hưởng với vô số tạp âm xung quanh khiến cho bộ dạng nơm nớp của gã chẳng còn bắt mắt mấy.

Đây hệt như là một thế giới của sắt và thép. Bốn phía được dựng nên từ vô số tấm kim loại đã hoen gỉ, cố định với nhau bằng những con ốc vít to hơn một nắm tay. Bầu trời trên đầu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh sáng vàng rộm của đèn điện lỗi thời. Không có những cơn gió mát mẻ lưu thông, ở nơi này chỉ tồn tại những đường ống kết nối với thiết bị cánh quạt để máy móc điều hoà.

Nam thanh niên bước đến trước một gian phòng trông có vẻ xa hoa. Bên ngoài là vài tên vệ sĩ đô con đang đứng canh gác như môn thần. Gã ta cúi đầu yếu ớt ra hiệu cho bọn chúng để mình đi vào.

Tên vệ sĩ gần nhất vô cảm nhìn gã rồi quay đầu gõ cửa: “Ông chủ, tuyển thủ số 307 đã đến”

Yên lặng vài giây, tông giọng trầm đục truyền từ trong ra: “Phế vật, để nó vào!”

Nam thanh niên mặt mày sa sầm, gã cắn chặt môi, sự thấp thỏm vì hai chữ “phế vật” mà càng sinh sôi như nấm mốc. Cánh cửa sau lưng “rầm” một tiếng đóng lại, nam thanh niên cảm giác như quả tim trong lòng ngực vừa bị kẹp đến bật máu.

Choang—!

Một cái ly thuỷ tinh bị ném thẳng vào đầu gã, dòng rượu đỏ lịm theo sườn mặt sưng phồng chảy vào mắt cùng mũi. Nam thanh niên vẫn bất động như tượng, phản ứng đó của gã càng khiến người ném ly thêm phần phẫn nộ.

“Thứ phế vật!!! Tại sao mày vẫn còn sống!?” - Lão già với chiếc bụng phệ gào mồm lên. Những nữ phục vụ ăn mặc hai mảnh đứng ở xung quanh giật mình cứng đờ cả người.

Lão chửi: “Mày tự đi mà nhìn cái tỷ lệ thắng của mày xem! Nó đã rớt tới đâu rồi!? Lúc đó là mắt tao mù cho nên mới đi đổ tiền vào người mày!!”

Giống như chỉ mỗi việc chửi miệng là không đủ, lão ta lại tiếp tục ném hết tất cả đồ đạc mà lão vớ được trên bàn đi. Những nữ phục vụ cạnh bên chỉ có thể cụp mắt vờ như không thấy.

Chịu đựng cho tới khi không còn đồ vật bị chọi tới, nam thanh niên mới lấy hết can đảm để mở miệng: “Một cơ hội nữa! Cho tôi một cơ hội nữa, tôi chắc chắn sẽ thắng vào lần sau!”

Sắc mặt của lão bụng phệ đỏ bừng: “Cơ hội!? Lần trước, cả lần trước nữa không phải mày đều sủa như thế à? Rồi chiến thắng của mày đâu?? Đến cả c·h·ó hoang khi sủa bậy còn đuổi được kẻ thù, tại sao mày lại vô dụng hơn cả một con c·h·ó thế? Đầu tư vào mày còn không bằng đi bắt đại một con c·h·ó về mà nuôi!”

Lời nói tục tằn của lão bụng phệ đã ép buộc nam thanh niên phải đối mặt với hiện thực tàn khốc. Gã không cam tâm mà nghĩ đến một chuỗi thua liên tiếp vô cùng thê thảm trong tháng này.

Nhưng đó là do gã chỉ thiếu một chút may mắn!

Là do gã xui xẻo gặp trúng đối thủ mạnh, là do sức khỏe đột ngột chuyển xấu, tâm trạng bấp bênh khiến gã căng thẳng, lơ đễnh nhất thời,… Những ngày này gã chỉ là không được nữ thần may mắn nhìn trúng thôi! Tuyệt đối không hề liên quan gì đến thực lực thật sự của gã!

Nhưng mà tại sao con heo béo trước mặt này lại không hiểu!? Chỉ cần cho gã cơ hội, gã chắc chắn sẽ chờ được đến vận may của cuộc đời!!

Nam thanh niên uất hận đỏ mắt chòng chọc nhìn vào lão bụng phệ. Cái nhìn đó đã thành công đốt lên quả bom bùng nổ trong đầu lão: “Con c·h·ó nhà mày còn đám trừng mắt với tao!!? Là tao đã cho mày ăn uống no nê quá rồi phải không!? Lôi!! Lôi nó vào Lồng Thép Gỉ!!”


Hết chương 82.

——————————

Chương 82: Quá tam ba bận, đã nghe bao giờ chưa? (1)