Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 83: Quá tam ba bận, đã nghe bao giờ chưa? (2)

Chương 83: Quá tam ba bận, đã nghe bao giờ chưa? (2)


Ngay tức thì, những tên vệ sĩ đô con đang canh cửa bên ngoài liền nhào vô. Người xách tay, kẻ nắm gáy, vô cùng thành thạo cưỡng chế mang nam thanh niên đi. Gã ta lúc này mới ý thức được số phận đen đủi sắp tới, vẻ mặt gã thoắt cái trắng bệch, vừa vùng vẫy vừa gào thét cầu xin: “Không! Không có!! Tôi không có nhìn gì cả! Một cơ hội!! Chỉ một cơ hội nữa thôi! Làm ơn, không! Đừng đưa tôi đi—!!”

Nam thanh niên hệt như là dùng hết sức bình sinh để mà gào thét, gã không muốn bước vào Lồng Thép Gỉ. Không riêng gì gã, mọi tuyển thủ ở nơi đây chẳng ai là muốn bước chân vào đó. Lồng Thép Gỉ là nơi không cho phép “con người” rời đi. Nó chẳng khác gì cánh cửa âm phủ tồn tại nơi trần thế, một khi đã bước qua là chỉ có con đường c·hết không toàn thây.

Trong lúc đoàn vệ sĩ đang lôi kéo nam thanh niên, bọn họ đã vô tình va quệt với một thiếu niên nhỏ tuổi cạnh lối vào khoang thang máy. Đi theo sau cậu ta là một tên côn đồ thấp lùn.

Thiếu niên so với bầu không khí hôi hám ở nơi đây thì chẳng khác gì ngọc trai trong chậu sỏi. Ngũ quan thanh tú, khí chất nhàn nhã mà tự tin. Từ lúc cậu bước vào là hệt như đom đóm phát sáng giữa rừng rậm, bất tri bất giác đã thu hút được vô số ánh nhìn.

Đầu óc của nam thanh niên đang bị lôi đi chưa bao giờ phản ứng nhanh nhạy đến thế. Gã ta trong chớp mắt túm lấy cánh tay của thiếu niên, giống như kẻ c·hết đ·uối vớ được chiếc phao nổi, giọng nói hèn mọn mà đáng thương: “C-cậu chủ! Tôi! Tôi có thể đánh!! T-tôi có năng lực! Xin hãy đầu tư vào tôi! Hãy giúp tôi, tôi có thể kiếm tiền về cho cậu”

Ánh mắt của quần chúng xung quanh tích tắc đổ dồn về lối vào khoang thang máy. Vẻ mặt vô cùng hứng thú khi nhìn thấy người khác gặp hoạ.

Rất rõ ràng, bộ dáng sạch sẽ của thiếu niên kia trong mắt chúng là thuộc về những “người đầu tư” có tiền có của, chứ không hề ăn khớp gì với hai chữ “tuyển thủ” đầy máu me như bọn chúng.

Song, gương mặt vẫn chưa rũ sạch vẻ non nớt đã khiến thiếu niên trở thành con mồi “dễ xơi” trong đánh giá của nhiều người.

Thiếu niên còn chưa có động tĩnh gì thì xung quanh đã ồn ào bàn tán.

Quần chúng: “Thằng đó nhìn quen mắt vãi, h-hình như là thằng vừa bị số 429 đập khi nãy?”

Quần chúng: “Thua trận xong còn không cút, giờ lại ở đây múa mồm à?”

Quần chúng: “Thấy đám vệ sĩ kia không? Thằng đó c·hết chắc rồi”

Quần chúng: “Sao, sao? Không lẽ là bị thịt mới của Lồng Thép Gỉ??”

Thằng Ba đi phía sau cau mày, hắn nắm lấy cổ áo của nam thanh niên, gằn giọng: “Buông con mẹ nó bàn tay của mày ra!”

Nam thanh niên đã bị kết án tử hình, gã còn sợ gì dăm ba lời đe dọa? Dưới nỗ lực lôi kéo của đám vệ sĩ, dưới ánh mắt châm chọc của bao nhiêu người, gã càng ôm lấy cánh tay của Hải An chặt hơn, thiếu điều còn kéo ngược cậu về sát người mình.

Thằng Ba nổi xùng liền cho gã một quyền vào giữa sống mũi, nhưng lại chẳng ăn thua. Gã giật giật cơ mặt, lần nữa hướng đến Hải An cầu xin: “Cậu chủ! Tôi là tuyển thủ số 307! Hạn mức cá cược lớn nhất mà tôi từng thắng được là hai tỷ bảy! Tôi đánh rất giỏi! Tôi giúp cậu kiếm tiền!”

Hai tỷ bảy chính là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời của gã. Cũng là nhờ dòng thành tựu đó mà gã mới lọt được vào mắt xanh của lão bụng phệ. Chẳng qua, đó đã là chuyện từ cái thời xa lắc xa lơ rất lâu rồi.

Hải An vô cảm nhìn gã, giọng nói mang theo chút nhàm chán: “Nhầm người rồi, muốn cầu xin thì đi mà tìm nhà từ thiện”

Quần chúng nghe được lời nói của thiếu niên, vài tiếng cười khẽ thích thú truyền đến.

Quần chúng: “Còn trẻ nhưng không ngu nha”

Quần chúng: “Ha hả, thứ rác rưởi kia gặp trúng con hàng cứng mồm rồi!”

Nam thanh niên thấy được vẻ mất kiên nhẫn trong ánh mắt của Hải An, gã lại càng khẩn trương: “Cậu chủ! Tôi đã ở đây hơn sáu năm rồi! Tôi có thể thi đấu ba lần… Không, là năm lần! Năm lần trong một tuần! Một lần thắng chắc chắn sẽ kiếm cho cậu hơn cả tỷ!”

Những lời nói suông của nam thanh niên vang vọng khắp mọi nẻo. Quần chúng xung quanh đều âm thầm cười cợt, bọn họ còn lạ gì cái gương mặt của gã nữa? Một loạt chuỗi thua be bét kia là đã đủ để phá luôn kỷ lục của năm trước đó.

Song, bọn chúng sẽ không lộ liễu thể hiện những suy nghĩ của mình ra. Bởi vì điều bọn chúng biết chưa chắc thiếu niên kia cũng sẽ biết.

Ở cái nơi cá cược vừa cười vừa khóc, vừa tức vừa chơi như thế này thì việc nhìn thấy người khác bị mất tiền ngu chính là một thú vui tao nhã không bao giờ lỗi thời…

Quần chúng: “Ha hả, nhìn nó cầu xin đáng thương như thế, em trai có mủi lòng chưa?”

Quần chúng: “Em đẹp trai mau lụm nó về để còn bắt nó đi kiếm tiền nha”

Quần chúng: “Kiếm tiền cái con khỉ mốc, trình độ như nó giữ nhà còn không xong! Hắc hắc!”

Sắc mặt của Hải An vẫn như cũ, cậu bình thản lên tiếng: “Tránh ra, tôi không rảnh” - Nói rồi cậu dời ánh mắt lên đám vệ sĩ đi phía sau để bọn chúng càng ra sức lôi kéo. Nhưng hai tay của nam thanh niên giống như vừa bôi keo dính chuột, vô cùng đàn hồi, kéo cách mấy cũng không buông.

Vẻ mặt thằng Ba đen xuống, hắn mạnh bạo bóp lấy vòm cổ của nam thanh niên, trực tiếp đe doạ. Nam thanh niên ho khan khùng khục, vẫn cứng đầu: “Cậu chủ… T-tôi sẽ chỉ lấy hai phần tiền thôi. Ực… còn lại đều đưa cho cậu hết”

Quần chúng: “Haha, thằng c·h·ó này gấp lắm rồi”

Quần chúng: “Không gấp sao được? Còn không hành động thì chắc chắn sẽ bị ném vào Lồng Thép Gỉ”

Quần chúng: “Lông Thép Gỉ lâu rồi mới mở, tao chắc chắn phải canh giờ đến xem”

Hải An nhìn vẻ cương quyết của nam thanh niên, lặp lại: “Lần thứ ba, muốn cầu xin thì đi tìm nhà từ thiện. Còn không tránh ra?”

Huyết sắc trên mặt nam thanh niên đều bị rút hết, bờ môi đã tím tái, hắn nghẹn ngào: “Cậu chủ xin giúp tôi, t-tôi… khục… sẽ không khiến cậu thất vọng”

Thằng Ba càng dồn lực vào tay: “Con mẹ nó, mày thà c·hết không buông?”

Nam thanh niên chật vật lắc đầu, buông ra sẽ c·hết mà không buông cũng c·hết, vậy thì cứ c·hết ở đây cho nhẹ nhõm: “L-làm ơn… giúp tôi”

Hải An đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, áp suất xung quanh đang dần giảm xuống. Thằng Ba là người đứng gần nhất, cho nên hắn cũng là người nhận ra điều bất thường đầu tiên. Mồ hôi lạnh túa ướt bờ lưng, thằng Ba gấp gáp đến mất bình tĩnh: “Ông nội mày, mau buông!!”

Nhưng còn chưa để nam thanh niên kịp đáp lời thì Hải An đã lên tiếng trước, giọng điệu lạnh lẽo mà sắc bén: “Không buông phải không? Tốt, vậy thì đừng buông nữa”

Vài người đang xem kịch xung quanh bỗng nhiên nổi da gà, bọn chúng cảm nhận được không khí đang lạnh đi. Nhưng vẫn vô thức bỏ qua dấu hiệu bất thường đó.

Quần chúng: “Ha hả, em trai xiêu lòng rồi sao?”

Ngoại trừ thằng Ba đã có chút kinh nghiệm, mọi người ở đây chẳng ai nghe ra được sát khí nồng đậm trong từng con chữ. Đám vệ sĩ khựng lại động tác lôi kéo. Thấy thằng Ba bỗng nhiên lùi về sau vài bước, nam thanh niên mừng như điên. Gã còn đang tính nịnh nọt thêm vài câu thì một trong hai tay đột ngột bị thiếu niên nắm ngược lại.

Rắc-c!

“A… Aaa—a!!” - Tiếng thét bén nhọn của nam thanh niên đánh gãy tất cả tâm tư vui chơi của mọi người. Cổ tay của gã đứng từ xa cũng nhận ra đã hoàn toàn bị bẻ gãy, còn là bị một thiếu niên ốm gầy bẻ gãy.

Đôi đồng tử xanh táo của Hải An không dâng lên nổi một tí cảm xúc: “Tay thứ hai…”

Đi cùng giọng nói đều đều là âm thanh xương nát trộn lẫn với tiếng hét thê lương. Nam thanh niên như c·h·ó bị đạp đuôi, vừa hét vừa lùi lại. Cho đến khi đụng vào người đám vệ sĩ thì gã mất khống chế ngã phịch xuống, rên rỉ lăn lộn trên nền sàn lót thép.

Quần chúng lúc này đã hoàn toàn im thin thít. Bọn chúng không còn thấy cái vẻ non nớt trên gương mặt của Hải An là “dễ xơi” nữa. Luồng mana màu máu mang theo sự áp bách cùng cực uy h·iếp tâm thần của từng người.

Mana… là đặc trưng của kẻ không nên trêu vào.

Hải An trong ánh mắt r·úng đ·ộng của quần chúng, đạm nhiên nói: “Quá tam ba bận, đã nghe bao giờ chưa?”


Hết chương 83.

——————————

Chương 83: Quá tam ba bận, đã nghe bao giờ chưa? (2)