Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 84: Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như thế. (1)

Chương 84: Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như thế. (1)


“Đến! Đến! Đến!!!”

“Trận đấu thứ ba mươi tư trong ngày!! Đồng thời cũng là trận giao chiến giữa hai gã khổng lồ!!”

Người chủ trì đứng ở giữa võ đài, thành thạo phát biểu khuấy động bầu không khí: “Bên tay trái của chúng ta là Găng Đen cao hơn một mét chín đã liên tiếp thắng sáu trận trong đẳng cấp tinh anh tháng này! Và bên tay phải là Găng Đỏ cùng chiều cao tương dương - người được mệnh danh “Kẻ huỷ diệt chuỗi thắng”!”

Hắn hướng vào micro, nhắm mắt nhắm mũi hét to: “Các khán giả của chúng ta đã đặt cược xong hết chưa!!! Chỉ còn ba mươi giây nữa thôi! Hãy mau chóng lựa chọn tuyển thủ mà bản thân tin tưởng!” - Không gian xung quanh võ đài theo lời kêu gọi mà hoàn toàn sôi trào. Số lượng người vây xem chỉ có thể dùng hai chữ “nghẹt thở” để gọi tên.

Hai tuyển thủ to con dưới bầu không khí nhiệt huyết không ngừng hâm he nhau. Cả hai chạm tráng trên võ đài được bao bọc bởi tám tấm lưới thép. Kiến trúc lồng chảo lấy sàn đấu làm trung tâm khiến sự chú ý của cả thế giới như cùng đổ dồn về một chỗ.

Ở băng ghế cao nhất trên khán đài, bởi vì khoảng cách quá xa mà đây thường là vị trí ít ai lựa chọn. Vậy nhưng đối với Hải An - người có ngũ giác nhạy bén thì lại trái ngược hoàn toàn.

Cậu nhàm chán nhìn hai gã đô con đang quần nhau trong lồng. Ngay khi tiếng chuông khai trận reo lên, tên Găng Đen đã nhập cuộc với một bầu quyết tâm cao, đeo lên một thân đầy khí thế mà hung hăng áp sát. Hắn liên tục thực hiện những pha liên hoàn đấm đầy nguy hiểm vào cơ thể của đối phương.

Với thể hình to lớn, Găng Đỏ bình tĩnh thủ thế, sẵn sàng đón nhận những đòn t·ấn c·ông dồn dập. Một bên t·ấn c·ông như vũ bão, một bên phòng ngự như pháo đài, nhiệt độ của trận đấu được ổn định ở mức tầm trung.

Mặc dù đang gây áp lực vô cùng tốt cho đối thủ bằng những đòn t·ấn c·ông chính xác, nhưng Găng Đen vẫn không khai thác được cơ hội để tung đòn KO (Knock-out). Kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh lúc này đã triệt để thất bại.

Găng Đỏ chuẩn xác nắm bắt thời điểm đối thủ giảm nhiệt độ t·ấn c·ông, hắn thực hiện một đòn tay phải đầy chất lượng, hoá giải tình thế khó khăn của bản thân. Găng Đen tiếp tục chiến thuật ép sát đối thủ vào góc đài. Những đòn vòng kết hợp với đánh móc dần mang lại hiệu quả.

Găng Đỏ trúng đòn bắt đầu chao đảo, hắn cố gắng đi chuyển để hạn chế tối đa đòn đánh của đối phương. Rồi ngay lập tức đảo chiều bằng những cú đâm tốc độ. Đòn t·ấn c·ông tay thuận cắt vào gáy của đối thủ, Găng Đỏ bắt đầu có những phản ứng tích cực hơn.

Hải An chăm chú nhìn nhưng lại chẳng thu được chút kinh nghiệm hay kiến thức nào. Cậu đến đây với một mục đích duy nhất là học tập võ thuật và cải thiện thể chất. Nhưng có lẽ chỉ với mỗi việc quan sát thôi là chưa đủ để nâng cao điều gì.

“Nhàm chán quá nhỉ?” - Một tông giọng trầm vang lên ở kế bên, Hải An chẳng buồn quay đầu nhìn. Chỉ có thằng Ba là vênh mặt đáp trả lại.

Hàng ghế trống trãi này ban đầu vốn chỉ có mình Hải An và thằng Ba là lựa chọn, nhưng vào giữa trận đấu thì một chàng trai lạ hoắc không rõ lý do cũng đến kế bên ngồi. Như đã nói, hàng ghế này cách võ đài vô cùng xa. Nếu vào đây với tư cách là một khán giả hoặc một con bạc thì sẽ chẳng có ai đến chọn vị trí quan sát xấu như thế.

Vậy mà một chàng trai kỳ lạ với làn da màu lúa mạch, anh ta khoác bên ngoài áo thể thao cao cổ, chẳng quen chẳng biết lại chủ động đến ngồi kế bên, lúc này còn quay sang bắt chuyện.

Thấy Hải An chẳng phản ứng, chàng trai đó hơi lúng túng gãi mũi, nhưng anh ta vẫn không từ bỏ: “Cậu đoán ai là người chiến thắng sau cùng?” - Cứ tưởng đoạn hội thoại sẽ lần nữa rơi vào bế tắc, nhưng may mắn thay, Hải An đã đáp lời.

Thiếu niên không b·iểu t·ình nói: “Găng Đỏ đi”

Giọng nói của chàng trai nọ mang theo sự vui vẻ: “Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như thế”

Nhiệt độ trận đấu tăng cao khi hai bên bắt đầu thay phiên nhau trao đổi những cú đấm. Khán giả xung quanh giống như muốn xông lên hẳn sàn đài để mà la hét cổ vũ. Khi cán cân của trận đấu dần nghiêng đi, một nửa số người vây xem trở nên điên cuồng.

Danh hiệu “Kẻ huỷ diệt chuỗi thắng” thật sự không ngoa, Găng Đỏ dần làm chủ được cuộc chiến. Hắn tung ra đòn đánh dưới thắt lưng khiến đối thủ rơi vào đau đớn, kết thúc trận đấu trước thời gian dự đoán bằng cú đấm thẳng vào đầu. Găng đen gắng sức giữ tỉnh táo nhưng cuối cùng vẫn phải chịu cảnh ngã đài.

Những con bạc đã đặt cược cho Găng Đen mất bình tĩnh mà gào thét trong tiếng đếm ngược máy móc của người chủ trì. Ngay lúc giây cuối cùng được thốt ra khỏi miệng, vinh quang của kẻ chiến thắng đã thuộc về tuyển thủ Găng Đỏ.

Người chủ trì kích động tuyên bố: “Găng Đỏ đã thành công bảo vệ danh hiệu “Kẻ huỷ diệt chuỗi thắng”! Tuyển thủ Găng Đen sau sáu lần liên tiếp bức phá đã phải dừng chân lại ngay tại ngày hôm nay!!”

Khán giả lúc này có người đấm đá tức giận, cũng có người hả hê đi nhận tiền, khán đài dần tản, song ở tại hàng ghế cao nhất vẫn có ba con người kỳ lạ chưa chịu đi.

Hải An khó hiểu quan sát đội hậu cần đang lôi Găng Đen xuống, cậu hơi nhíu mày nhìn sang thằng Ba, không đầu không đuôi hỏi: “Đài Sinh Tử?” - Găng Đen mặc dù đã b·ất t·ỉnh, nhưng tình trạng của hắn ta chưa tới mức chạm đến giới hạn của sống và c·hết. Nếu vậy thì cái tên “Đài Sinh Tử” được đặt ra có ý nghĩa sao?

Thằng Ba không hiểu Hải An đang muốn đề cập về cái gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn rồi chờ đợi. Chàng trai mặc đồ thể thao kế bên bỗng nhiên phì cười, ngay tức khắc đã thu hút được hai ánh nhìn sắc lẹm như dao.

Khoé môi chàng trai nọ giật khẽ, vờ vịt ho khan rồi lên tiếng giải thích: “Mặc dù nơi này gọi là Đài Sinh Tử, nhưng không phải hạng mục nào cũng sẽ anh sống tôi c·hết. Đài Sinh Tử không dùng c·ái c·hết để mua vui mà là dùng c·ái c·hết để kiếm tiền”

Hải An có chút hứng thú: “Khác gì nhau?”

Chàng trai nọ: “Khác lắm chứ, Đài Sinh Tử không ngại hy sinh mạng sống của tuyển thủ, nhưng sẽ hy sinh theo cách triệt để nhất. Không chỉ mua vui mà còn phải kiếm về thêm một bộn tiền. Để các tuyển thủ quyết đấu sống c·hết vô tội vạ là một hành vi lãng phí tài nguyên”

Thằng Ba mặc dù từng là tuyển thủ tầng chót của Đài Sinh Tử, nhưng hắn ta đã bỏ đi quá lâu, thêm phần quy tắc bị chỉnh sửa khiến hắn mờ mịt không khác gì người mới.

Hải An gật gù: “Vậy trận vừa rồi là nằm trong hạng mục không bắt buộc tàn sát?”

“Đúng, Đài Sinh Tử hiện tại có tổng cộng bốn hạng mục” - Chàng trai nọ tiếp tục giải thích.

“Chia làm: Lồng Rơm, Lồng Đá, Lồng Sắt và Lồng Thép Gỉ. Lồng Rơm nói nôm na chính là các trận đấu huấn luyện được tổ chức ngay tại Nhà thi đấu Đối Kháng bên trên. Tầng mà chúng ta đang ngồi là tầng được sử dụng để thiết lập các trận đấu trong hạng mục Lồng Đá. Các trận thi đấu ở tầng này sẽ không được phép gây ảnh hưởng tới tính mạng của đối thủ”

“Xuống một tầng nữa, tầng bên dưới mới là khu vực chiến đấu sinh tử, cũng là hạng mục Lồng Sắt. Tầng cuối cùng thì… à… ừm… phức tạp hơn nhiều, ở hạng mục Lồng Thép Gỉ chỉ có cửa “tử” không hề có lối thoát để sống mà rời đi. Đó là lý do mà tuyển thủ số 307 lại dùng cả mạng sống và tôn nghiêm để cầu cứu cậu”

Hải An chẳng bận tâm đến lời nói cuối cùng, đại não đã tự động bỏ qua những thông tin vô bổ về nam thanh niên bị mình bẻ gãy hai tay, cậu lại thắc mắc: “Chia hạng mục rõ ràng như thế, thì những trận đấu liên quan đến sinh tử không phải sẽ bị cho ra rìa à?”

Bởi vì nếu đánh đấm bình thường cũng có thể kiếm ra tiền thì sẽ có ai tình nguyện chiến đấu đến c·hết đi sống lại?


Hết chương 84.

——————————

Chương 84: Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ như thế. (1)