Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 87: Quyền Anh hay Quyền Thái. (1)
Tiếng đấm uỳnh uỵnh dừng lại, thân thể của Sư Tử Biển đã hoàn toàn be bét. Đám con bạc bên ngoài vẫn còn chưa hết kích động, nhưng Cá Chép đã ra hiệu cho người chủ trì lên tiếng chấm dứt trò chơi. Sư Tử Biển bị lôi đi trong trạng thái hôn mê, với tình trạng này hắn ta ít nhất phải nằm im trên giường cả ba bốn tháng cùng mớ băng gạc.
Song, hắn ta vẫn là nên cảm thấy may mắn vì bản thân là “tài sản” thuộc quyền sở hữu của ba thế lực. Nếu không có tờ bảo hiểm đó thì một cái mạng của hắn là vẫn chưa đủ để trả giá cho mớ rắc rối này.
Cá Chép đứng trên sàn đài, giữa tiếng tuyên bố thắng cuộc của người chủ trì, xuyên qua làn sóng hò hét của tầng tầng lớp lớp khán giả. Anh nhìn về phía Hải An mỉm cười, tuy nhiên gương mặt anh lúc này lại nhiễm toàn máu tươi, nó khiến cho lời nhắn mà anh muốn truyền tải hàm chứa đầy tính b·ạo l·ực.
Anh mấp máy khoé miệng: “Chờ, tôi”
Thị lực của Hải An rất tốt, thông qua khẩu hình miệng cũng có thể hiểu được ý nghĩa của hai từ đơn giản kia. Chẳng qua, nếu là Cá Chép trước khi thượng đài thì câu nói đó mang thiên hướng giống như anh đang năn nỉ. Còn giờ, sau khi đã phô diễn thứ sức mạnh đáng gờm thì hai từ đó ngược lại có phần giống với một lời uy h·iếp.
Hải An khẽ nhếch một bên môi, rất phối hợp mà ngồi một chỗ chờ đợi.
Không để cậu phải buồn chán quá lâu, Cá Chép sau khi xử lý toàn bộ v·ết m·áu đã quay lại. Ánh mắt thằng Ba nhìn anh vô cùng kiêng kỵ, cẩn trọng lên tiếng dò hỏi: “Mày… muốn gì?” - Hắn không hiểu, một tuyển thủ tiềm năng như Cá Chép cần gì phải chủ động đeo bám theo Hải An mãi không buông?
Cá Chép như cũ vẫn phớt lờ thằng Ba, anh quay sang nhìn Hải An - người vẫn đang duy trì một bộ dáng bình thản đến bất cần đời: “Cậu thấy sao?”
Hải An thờ ơ nhún vai: “Áp đảo đến nhàm chán”
Cá Chép nghe cậu nói mà bật cười thành tiếng, nhất thời không thể rõ là cậu đang khen hay đang chê. Đúng lúc đó, giọng nói quen thuộc của người chủ trì lại vang lên, thông báo về một trận đấu hiếm hoi trong Lồng Thép Gỉ.
Mọi sự tồn tại ở đây đều trở nên kích động sau khi thông báo kết thúc. Dòng người đổ xô ồ ạt kéo về lối vào khoang thang máy. Vẻ mặt của Cá Chép hơi khựng lại, anh ta có chút mất tự nhiên: “Cậu có muốn đi xem thử không?” - Anh hỏi.
Hải An chẳng hề chần chừ: “Đi”
…
Lối kiến trúc của Lồng Thép Gỉ là khác biệt nhất trong cả ba tầng. Nếu sàn đài của Lồng Đá và Lồng Sắt đều nằm ở trung tâm, thì sàn đài của Lồng Thép Gỉ lại nằm ở dưới chân theo đúng nghĩa đen. Mặt khác, ở trên đầu lại là ba chiếc màn ảnh khổng lồ đang ghi hình trực tiếp từng khu vực.
Lồng Thép Gỉ thật ra là một mê cung được dựng lên từ vô số lưới thép. Chữ “gỉ” ở đây là chỉ những v·ết m·áu loang lổ vương vãi và hoá đen theo thời gian.
Hải An đạp chân lên bề mặt lưới thép hai lớp có thể nhìn xuyên thấu. Cậu thấy được nam thanh niên hay tuyển thủ số 307 đang bị treo ngược ở trung tâm mê cung. Những sợi dây thừng siết chặt lấy gã còn được tỉ mỉ thắt nút nơ, trông gã lúc này không khác gì món quà đặc biệt dành riêng cho kẻ chiến thắng.
Người chủ trì vào vị trí, nắm chặt micro: “Đã được một thời gian rồi nhỉ!! Lồng Thép Gỉ hôm nay lại xuất hiện rồi đây!! Các khán giả hãy nhìn sang ô cửa số 01! Cùng tôi chào đón Pitbull! Chúa tể của những dòng c·h·ó chiến—!!”
Quan sát theo cái chỉ tay của người chủ trì, đầu lông mày của Hải An khó hiểu nhướng lên. Xuất hiện trong tầm nhìn là một con c·h·ó đen láy vô cùng bự. Nó sở hữu thân hình săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn cùng hàm răng sắc nhọn cực kỳ. Nhìn cái cách nó kéo căng sợi dây xích ở phía sau là cũng đủ khiến người xem nổi hết da gà.
Người chủ trì tiếp tục giới thiệu: “Pitbull, cao sáu mươi centimet, nặng ba mươi hai kilogam. Tỷ lệ chiến thắng 30% thắng ba trên mười trận!”
Nói tiếp: “Đến ô cửa số 02, hãy chào đón Doberman!! Một trong những loài cảnh khuyển thông minh nhất—!! Cao bảy mươi hai centimet, nặng bốn mươi lăm kilogam, tỷ lệ thắng là 60% thắng sáu trên mười”
Con c·h·ó xuất hiện thứ hai là một cá thể có màu lông nâu đỏ. Cơ thể to cao, phần lưng thẳng, bụng thắt, hệ cơ bắp phát triển. Đặc biệt là bốn chân thon dài, cơ đùi lực lưỡng thể hiện một tốc độ chạy vô cùng nhanh.
Người chủ trì: “Ở ô cửa cuối cùng - 03, Canario!! Một thời được xem như v·ũ k·hí c·hiến t·ranh—!! Cao năm mươi centimet, dài sáu mươi tám centimet, tỷ lệ thắng 50%…”
Canario xuất hiện với khí thế mạnh mẽ. Lông c·h·ó màu vằn vện, hình dạng cơ thể gần như chữ nhật, có đầu thủ to, cơ bắp rắn chắc. Chiều dài lưng lớn, cổ ngắn và có nhiều nếp nhăn.
Ba “tuyển thủ” vừa xuất hiện đã không ngừng ngao ngao sủa lên ầm trời. Nhìn bộ dạng đói khát của chúng, rồi lại nhìn nam thanh niên đang quằng mình ở giữa trung tâm mê cung, Hải An đã phần nào đoán ra được quy tắc của hạng mục Lồng Thép Gỉ.
Cá Chép không thể nhìn ra được b·iểu t·ình gì từ gương mặt hờ hững của Hải An, anh ta chỉ dành dùng lời nói để thăm dò thử: “Đây là minh chứng rõ nhất cho lời tôi đã nói” - Đài Sinh Tử không dùng mạng sống để mua vui, nó dùng mạng sống để kiếm tiền.
Không chỉ dừng lại ở những trận quyết đấu sinh tử mãn nhãn mà nó còn đi xa hơn, đánh vào tâm lý méo mó man rợ.
“Vậy Lồng Thép Gỉ này là hạng mục sinh ra để “hoàn vốn” nhỉ?” - Hải An nhìn vào mê cung thép, chậm rãi đánh giá.
Cá Chép gật đầu: “Chính là thế, những tuyển thủ hợp đồng không thể tiếp tục thượng đài hoặc có tỷ lệ thắng quá thảm sẽ bị quăng vào Lồng Thép Gỉ để vắt kiệt những giọt giá trị cuối cùng”
Ở Lồng Thép Gỉ, đối tượng đặt cược không phải là con người. Khán giả sẽ chỉ hò reo cổ vũ cho những con c·h·ó săn được nuôi dưỡng để trở nên tàn bạo. Chúng sẽ dùng cả sinh mạng để tìm đường trong mê cung, dùng cả sinh mạng để c·ướp đoạt “con mồi”. Dùng cả sinh mạng để ngấu nghiến rồi dâng hiến những khung cảnh b·ạo l·ực, thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của người xem.
Nghe hai người “nhẹ nhàng” trò chuyện, mặt mũi thằng Ba đã nổi hết gân xanh, hắn nhìn chăm chăm vào ba con c·h·ó đang mò đường trong mê cung, không rõ là nhớ đến điều gì mà lòng bàn tay vô thức siết chặt đến bật máu…
Sau một lúc chạy đua cùng thời gian, kẻ thắng cuộc cũng đã xuất hiện. Pitbull với vận may vô cùng tốt, nó một đường đi tới không hề gặp phải ngõ cụt. Cuối cùng, khi đặt chân vào khu vực trung tâm, những cánh cửa thép được lắp đặt từ trước ngay lập tức sập xuống, khóa kín không gian nhỏ hẹp ở giữa. Doberman chỉ đến trễ hơn có vài giây, nó ầm ỉ đứng sủa ở bên kia cánh cửa hệt như không cam lòng.
Vì tiếng ồn của cửa sập quá lớn, Pitbull phải mất đến vài phút mới thu hồi hết sự cảnh giác vừa dâng lên. Nó nhìn vào tuyển thủ số 307 vừa được cắt dây thừng, thả xuống từ không trung. Hàm răng đều và dài nhe ra như đang thể hiện sự kích động, vui sướng trước bàn tiệc ăn mừng chiến thắng đầy phong phú.
Dù cho có là người chưa bao giờ nuôi c·h·ó thì ắt hẳn cũng đã từng được nghe kể về hàm răng và lực cắn khủng bố của giống c·h·ó Pitbull. Chúng có thói quen một khi đã cắn vật gì đó thì sẽ nhai nát và ngấu nghiến tới chán chê rồi mới buông lỏng.
Càng thảm hơn khi con Pitbull kia phảng phất như đã bị bỏ đói lâu ngày. Đôi mắt đỏ ngầu trợn ngược, nó lấy đà và phóng đến. Tuyển thủ số 307 trong mắt nó như một cái đùi heo muối thơm lừng. Cơ hàm chắc khỏe như khớp khóa siết chặt vào từng thớ thịt rồi hung hăng giật mạnh xuống.
Tiếng hét thất thanh vang lên trong tuyệt vọng. Máu đỏ theo đường nét của cơ bắp mà khẽ khàng rỉ xuống sàn, sau cùng thì bị nó xem là mỹ vị mà liếm sạch sẽ.
…
Hết chương 87.
——————————