Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 88: Quyền Anh hay Quyền Thái. (2)

Chương 88: Quyền Anh hay Quyền Thái. (2)


Hải An chậm rãi hạ mắt, mặc dù tầm nhìn đã thay đổi, nhưng tiếng thét tê tâm liệt phế vẫn hoà trộn cùng tiếng ồn xung quanh mà hoạ ra một xã hội ám ảnh, điên loạn đến cùng cực. Ở Đài Sinh Tử, kích thích nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi c·hết.

Cá Chép nhìn không chớp mắt, giọng nói của anh vang lên như một tiếng thở dài: “Nhiều lúc tôi thắc mắc, liệu máu của đám người trên kia có còn là màu đỏ?”

Vừa lúc Hải An đang muốn tìm chuyện để phân tán tâm trí, cậu phối hợp đáp lời: “Anh muốn xem thử à?”

“Muốn… Nhưng đáng tiếc là không có đủ năng lực để xem” - Cá Chép nhếch môi tựa như đang tự cười nhạo chính mình. Bản thân anh ta từ rất lâu đã lựa chọn thỏa hiệp với quyền lực, lựa chọn ngậm chặt miệng và chấp nhận sự bất hợp lý của thế gian, sự vô nhân đạo của xã hội.

Đồng nghĩa, anh cũng đã phần nào vứt bỏ đi tư cách chỉ trích tội ác và lên án sự bất công.

Cá Chép cụp mắt lắc đầu, rồi lại nhìn sang thiếu niên trẻ tuổi cạnh bên. Vào lúc cả hai nói chuyện câu đầu tiên, anh đã cho rằng sự trầm ổn mà Hải An khoác lên là đến từ một cuộc sống êm đềm đầy đủ.

Nó khiến anh cảm thấy có chút ngứa ngáy trong người, sự ấu trĩ không ngừng hối thúc anh mau mang Hải An xuống dưới nơi điên loạn này, mong chờ được chiêm ngưỡng vẻ mặt sụp đổ tuyệt vọng của thiếu niên.

Nhưng… Hải An vẫn đang rất thong dong.

Mặc dù cậu đã ngừng việc theo dõi “trận đấu” song lại không hề hồ nháo hay kêu gào. Chẳng có chút nào là giống với mấy đứa trẻ ngờ nghệch luôn treo hai chữ “pháp luật” và “công lý” trên môi.

Cá Chép khó lòng nén xuống sự hiếu kỳ: “Cậu… khá bình tĩnh nhỉ?” - Anh hỏi.

“Chứ không lẽ anh muốn xem tôi lao xuống đó cứu người?” - Hải An nhếch một bên mi, chẳng vừa mà xỉa xói lại.

Cá Chép: “Ít ra thì cũng nên tỏ vẻ hoảng loạn một xíu cho hợp với độ tuổi của bản thân chứ?”

“Vậy có phải đã đến lúc để anh khóc lóc rồi không?” - Thiếu niên lắc đầu, tỏ vẻ khinh thường cùng anh nói chuyện.

Cá Chép nghe mà chỉ biết bất lực cười.

— Thằng nhóc này, trái với cái vẻ im im trên mặt thì miệng lưỡi đanh đá gớm…

“Nếu đã không còn gì mới mẻ thì đi lên nhé? Vẫn còn vài trận đấu ở trong Lồng Đá” - Anh đổi chủ đề.

Hải An chẳng thèm chờ ai, cậu dứt khoát quay lưng: “Đi”


Đài Sinh Tử là một khu vực b·ất h·ợp p·háp có tuổi đời gần hai thập kỷ. Bộ máy quản lý đơn giản nhưng các thế lực nâng ô che dù ở phía sau lại vô cùng phức tạp.

Ba phe phái lớn nhất thay phiên nhau quản lý Đài Sinh Tử là các “Nhà” được dựng nên từ các nhà đầu tư có tiền có của, đạp trên quyền lực cùng địa vị.

Để trở thành một tuyển thủ của Đài Sinh Tử, có hai con đường.

Một là kêu gọi đầu tư, trở thành “tài sản” của các Nhà. Vì bọn chúng mà thượng đài, cống nạp một phần tiền thưởng, núp dưới cánh của bọn chúng mà tiếp tục phát triển bản thân.

Hai là leo từ nơi thấp nhất, tham gia vào các giải đấu được tổ chức hai quý một lần. Thành công giữ được mạng sống trở ra, từ đó được Đài Sinh Tử ghi nhớ và công nhận. Bắt đầu con đường tự sinh tự diệt.

Ở Đài Sinh Tử có tổng cộng bốn hạng mục: Lồng Rơm - huấn luyện; Lồng Đá - biểu diễn; Lồng Sắt - sinh tử và Lồng Thép Gỉ - thanh lý tài nguyên.

Tuyển thủ cả tự do lẫn hợp đồng đều được phân chia theo bốn đẳng cấp: cấp Trứng, cấp Gà, Tinh anh và Chuyên nghiệp. Mỗi khi tích lũy đủ hai mươi trận thắng ở mỗi cấp thì tuyển thủ sẽ nhận được sự cho phép để tiến thêm một bậc. Đặc biệt, với người có chuỗi thắng liên tiếp mười trận thì sẽ ngay lập tức nhận được đặc quyền đấu vượt cấp.

Ngoài ra, ở Đài Sinh Tử mỗi bốn năm sẽ tổ chức một giải vô địch cho tất cả tuyển thủ đã được công nhận.

“Vừa khớp, tháng chín năm nay chính là thời gian danh hiệu Nhà vô địch của Đài Sinh Tử sẽ được thiết lập lại” - Cá Chép kiên nhẫn giải thích.

Hải An tỏ vẻ trầm ngâm: “Nếu bây giờ huấn luyện thì kịp cho tháng chín không?”

“Cậu tính đăng ký?” - Cá Chép ngạc nhiên hỏi - “Cậu đang theo học Quyền Anh hả?”

Hải An nghiêng đầu: “Chưa biết”

Cá Chép “à” lên một tiếng ngắn ngủi, rồi giống như cắn trúng lưỡi mà giật bắn người: “Ch-chưa biết là ý gì?”

“Chưa biết nên theo học môn võ nào”

Bộ dáng bình thản khi trả lời câu hỏi của Hải An nhất thời khiến Cá Chép khó hiểu đến hoang mang: “Cậu chưa hề tiếp xúc với võ thuật…?”

Thiếu niên gật đầu.

Cá chép: “……”

Khóe miệng anh ta co giật: “Nhưng cậu vẫn muốn bon chen vào giải đấu chuyên nghiệp…?”

Hải An tiếp tục gật đầu: “Không được à?”

Thằng Ba nhìn vẻ á khẩu của Cá Chép mà cười khẩy, có chút hả hê khi thấy người khác rơi vào mê mang. Cá Chép đột ngột lắc đầu: “Không… chắc chắn là do tôi giải thích chưa kĩ, giải chuyên nghiệp tháng chín mà tôi nói là quyết đấu sinh tử đó” - Lời nói của anh chẳng khác gì nước đổ đầu vịt, anh nhìn thiếu niên không sợ trời không sợ đất nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Toàn thân của anh nháy mắt trở nên c·hết lặng: “Cậu không s·ợ c·hết à? Là đ·ánh t·ới c·hết thật đó…”

Hải An nhìn anh, không biết nghĩ đến điều gì mà vẻ mặt lại thả lỏng, hờ hững đến ngạo mạn: “Cái c·hết chỉ đến với những kẻ có thể c·hết thôi”

Còn bản thân cậu thì chắc chắn đ·ã c·hết không dưới một lần…


Bây giờ trên mặt đất hẳn trời cũng đã hửng sáng.

Cá Chép tiễn hai người đến trước cửa thang máy, nhưng cứ lấp lửng không để cho ai vào. Hải An chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn. Còn thằng Ba thì trực tiếp lên tiếng: “Mày còn gì muốn nói?”

Cá Chép hề hề cười, nước da màu lúa mạch thật sự khiến anh ta trở nên chất phác như dân ngoại ô: “Cậu có còn gì thắc mắc về Đài Sinh Tử không?”

Hải An nhướng một bên mày: “Không”

Cá Chép liền lộ ra nụ cười hoan hỷ: “Đúng nhỉ, dù sao tôi cũng đã cẩn thận giải thích hết nguyên một tối mà”

Anh tiếp tục kêu gọi: “Cậu xem, tôi đã bỏ thời gian nguyên một tối đó”

Hải An nhìn anh ngày càng mờ mịt: “Thì…?”

Thằng Ba hơi nheo mắt, hắn gãi cầm trầm ngâm: “N-nó chắc là muốn mày trả tiền cho mớ thông tin ban tối”

Cá Chép nhìn thằng Ba bằng ánh mắt “yêu thương” anh hùa theo bạt mạng gật đầu.

“Tiền công…?” - Thiếu niên đăm chiêu nhìn chàng trai mặc đồ thể thao trước mặt đang giơ ra bàn tay phải năm ngón, cậu nhíu mày: “Anh muốn năm mươi triệu?”

Cá Chép xém tí nữa là không vấp mà ngã, có chút buồn cười, anh chỉnh lại: “Là năm trăm”

Hải An càng hiếu kỳ, lại hỏi: “Không phải anh là tuyển thủ à?”

“Tuyển thủ tự do không phải lúc nào cũng có thể thượng đài, nên thu nhập của tôi cũng éo le lắm” - Cá Chép ngại ngùng gãi mũi, bị thiếu niên nhìn chòng chọc đến mức đổ mồ hôi hột.

“Ban nãy tôi đã thấy không giống lắm…” - Hải An ngập ngừng.

“Hở?”

Dừng trong giây lát, cậu tiếp tục nói: “Võ thuật mà anh sử dụng không giống đối thủ”

— Các trận phía sau cũng thấy không giống.

Cá Chép không hề bất ngờ, anh gật đầu giải thích: “Cậu thấy không giống là đúng rồi. Phần lớn tuyển thủ ở Đài Sinh Tử, à không… Phải là phần lớn tuyển thủ lớn lên ở Quận Tám đều sẽ theo học và sử dụng Quyền Anh. Trong khi đó, thứ tôi dùng là Quyền Thái”

*(Quyền Thái hay Muay Thái)

Ánh mắt Hải An loé lên sự hứng thú: “Khác gì nhau?” - Cậu hỏi.

Cá Chép ngẩn người vài giây, giống như không dự liệu trước được, anh giơ tay xoa xoa gáy, đại não cũng cấp tốc hoạt động: “Khác nhiều lắm, dễ thấy nhất là thủ thế, cơ chế đòn đấm,… Quyền Thái có lợi thế về tầm đánh trong khi Quyền Anh thì không quá tập trung ra đòn bằng chân”

Hải An gật gù, lại hỏi: “Anh nghĩ tôi nên học Quyền Anh hay Quyền Thái?”

Cá Chép không quá bận tâm, anh ta nghiêm túc xem xét một lượt từ chân lên đầu: “Tạng người mảnh mai, gầy và ít mỡ, tay chân dài, vai rộng bằng hông,… Cậu có lợi thế về tầm đánh xa”

Anh kết luận: “Quyền Thái sẽ hợp với cậu hơn. Trong khi Quyền Anh chuộng kiểu người dễ tăng cơ, vai rộng hơn hông, thể hình cân đối” - Điển hình là thằng Ba đứng kế bên.

Khóe mắt Hải An khẽ cong lại, trên môi phiếm nụ cười phảng phất như vô cùng hài lòng với câu trả lời đó: “Dạy tôi Quyền Thái, tôi sẽ đóng tiền học phí”

Trên đỉnh đầu của Cá Chép tức khắc xuất hiện một ký hiệu load hình tròn không ngừng xoay.

— Thằng nhóc này, nói chuyện thật sự là không ai theo kịp…

Anh lặp lại: “Dạy cậu Quyền Thái?”

Hải An gật đầu.

“Để cậu tham gia vào giải vô địch tháng chín?”

Lại gật đầu.

Nhưng vừa lúc đó, Cá Chép đã giơ tay lên từ chối: “Không thể, nếu tôi huấn luyện cậu thì tôi sẽ không để cậu tham gia”

“Lý do?”

Cá Chép vô cùng chính trực đáp: “Cậu chắc chắn sẽ bị đ·ánh c·hết, không phải ai cũng lý trí như tôi mà tha mạng cho đối thủ đâu” - Còn cái gì mà “kẻ có thể c·hết” với “không thể c·hết” Cá Chép chắc chắn là chả nghe lọt tai nửa điểm.

Hiếm khi có sự im lặng xuất hiện, Hải An nghĩ nghĩ một lúc, rồi dành tạm thời lùi một bước: “Được, nếu không có đủ thực lực, tôi sẽ không tham gia” - Cậu đồng ý mà cũng giống như không đồng ý.

Cá Chép liền thở dài: “Tôi không hiểu cậu lấy sự tự tin ở đâu ra mà muốn bon ben với đám dân chuyên nghiệp kia nữa…”

Hải An chẳng quá bận tâm, chỉ nhếch khóe môi: “Tới lúc đó lại nói”


Hết chương 88.

——————————

Chương 88: Quyền Anh hay Quyền Thái. (2)