Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 89: Hoà tan. (1)

Chương 89: Hoà tan. (1)


Sau khi nhận lời dạy cho Hải An võ thuật Quyền Thái thì Cá Chép mới biết được chuyện thiếu niên sinh hoạt ở tuốt Quận Mười.

“Thật ra buổi tối hôm đó tới bắt chuyện với cậu vì tiền công là một phần thôi, dù sao trận đấu sẽ bắt đầu ngay sau đó. Bình thường tôi sẽ không làm mấy chuyện phân tâm” - Cá Chép hồi tưởng.

Anh nói: “Lý do lớn nhất là vì tôi thấy cậu quen mắt vô cùng. Giờ thêm chuyện cậu ở Quận Mười nữa thì lại càng chắc chắn”

Hải An không hiểu: “Quận Mười thì liên quan gì?”

“Bởi vì trước đây tôi cũng sống ở Quận Mười, thời gian rảnh sẽ chạy về đó chơi” - Đây cùng là lý do mà võ thuật của Cá Chép lại là Quyền Thái khác biệt mà không phải Quyền Anh theo số đông tuyển thủ khác sinh hoạt tại Quận Tám này.

“Cậu ở Quận Mười khúc nào nhỉ? Chắc là biết quán bar Đào Đắng chứ?” - Cá Chép vừa di chuyển đồ vừa nói; Hải An một chốc liền cứng người, nghe mà cứ như có điện chạy qua tai.

— Không lẽ là người quen của “thứ ngu ngốc” kia…?

— Sẽ không trùng hợp thế chứ?

Thiếu niên thầm đổ mồ hôi, ậm ừ vài tiếng cho qua.

“Qua mùa giải này, có dịp thì đi cùng tôi tới đó chơi, mấy đứa anh em ở bên đó đánh nhau cũng giỏi lắm”

Hải An: “……”

Cậu khẩn trương lên tiếng đổi chủ đề: “Cái này hết chỗ để rồi!”

Cá Chép không nhận ra sắc mặt kỳ lạ của cậu, anh đi sang nhìn vào bảy tám thùng kem còn tỏa ra hơi lạnh. Vẻ mặt có hơi ngưng trọng: “Ăn kem không giúp cậu tăng cơ đâu”

Hải An lại á khẩu lần hai: “……”

Đây là những thùng kem đêm trước cậu đã mua rồi sau đó tạm gởi ở trong nhà đám đàn em của thằng Ba.

Bởi vì khoảng cách từ Quận Mười sang Quận Tám quá xa, mà khi biết tin thì Cá Chép đã đề nghị Hải An chuyển sang căn nhà thuê của mình vài tháng.

Không phải anh lo về vấn đề chi phí di chuyển hay thời gian. Mà bởi vì chương trình huấn luyện sẽ rất nặng, người mới nhập cuộc không quen sẽ không thể nào đi đi về về như thường được. Thêm cả việc cân bằng dinh dưỡng,… Vậy nên cứ dứt khoát ở chung một nơi cho tiện sắp xếp.

Nhớ lại lúc đó Hải An đã hỏi một câu “Nhà của anh có tủ lạnh không?”. Cá Chép ù ù cạc cạc không hiểu ý cậu là gì. Nhưng nay, khi thấy được bảy tám thùng kem đang chất cao ngất thì anh đã hiểu rồi…

Cá Chép tặc lưỡi: “Tủ lạnh chật rồi, số kem còn lại cậu tự xử đi.”

Chưa kịp để Hải An phản bác, cửa nhà đột ngột bị đẩy vào. Một cô gái trẻ nhanh chóng bước vô rồi đóng sầm cửa, giống như nghe được tiếng sột soạt trong phòng khách, cô lên tiếng hỏi: “Nay anh không có trận đấu à Cá Còi?”

“Ở nhà xếp đồ” - Anh nói vọng lên, cụt ngủn đáp.

Cô gái đi tới phòng khách thì cũng thấy được Hải An đang ngồi gặm kem.

Cá Chép ngắn gọn giới thiệu: “Em gái tôi”

Anh chỉ vào Hải An: “Người mà anh đã nói”

Cô gái chớp chớp đôi mắt linh hoạt đầy vẻ kinh ngạc: “Anh lừa đâu ra được đứa học trò đẹp trai vậy?”

Hải An: “……”

Cá Chép đẩy đầu của cô gái ra, đắc ý nói: “Thu móng vuốt của mày vào, thằng nhóc còn chưa có thành niên đâu”

Hải An: “……”

“Hả? Bao nhiêu tuổi rồi?” - Cô gái vẫn không chịu rời mắt.

Cá Chép: “Chắc là mười sáu, mười bảy?” - Nói rồi anh ta quay sang nhìn Hải An, chờ cậu lên tiếng xác nhận.

Hải An: “Mười bốn”

Cô gái: “…?”

Cá Chép: “Hả?”

Hải An khoang thai lặp lại con số “mười bốn”.

Cá Chép như người ngủ mơ chưa tỉnh: “Mười bốn cái gì?”

“Mười bốn tuổi”

“Ai mười bốn tuổi?”

Hải An: “……”

Cậu gằn giọng: “Tôi”

“Cậu cái gì?”

“Tôi mười bốn tuổi”

“Cậu mười bốn tuổi?”

“Ừ”

“Thật á?”

Hải An bỗng nhiên thấy ngứa răng ghê: “Thật—!!”

Cả hai anh em: “……”

Cá Chép bỗng nhiên dùng cả hai tay ôm mặt, hít một hơi vô cùng sâu. Anh có cảm giác như bản thân đã mất hết nhân tính mà đi l·ừa đ·ảo con nít nhà người khác.

Cô gái nhìn anh trai mình rồi lại nhìn Hải An, khúc khích cười: “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản có thể bị phạt từ sáu tháng đến hai mươi năm tù và cao nhất là tù chung thân” - Cô chọt chọt vào eo của Cá Chép, giọng nói ngày càng mang theo âm hưởng trêu chọc.

“Cứ gọi chị là Quýt nhỏ, gia đình em có biết em tới đây không thế?” - Cô gái đến gần Hải An, chiều cao so ra cũng xêm xêm với cậu, cô vô cùng tự nhiên giơ hai tay ra bẹo má rồi xoa đầu.

“Ây yo, cùng là chín tháng mười ngày mà sao người thì nặn được gương mặt xinh đẹp thế này còn người thì chỉ có cái mặt gợi đòn thế kia nhỉ?” - Cô nói rồi lại ngước đầu nhìn Cá Chép đang suy sụp.

Cá Chép nháy mắt xốc lại tinh thần: “Đi vô phòng, tao lại đập cho một cái!”

Quýt nhỏ đạt được mục tiêu liền hì hì cười, mang theo balo rời đi: “Cứ tự nhiên nhé em trai”


Việc Cá Chép lo lắng thật sự không phải dư thừa, một ngày hai mươi bốn tiếng, trừ thời gian ăn và ngủ thì Hải An đều phải căng cơ tay căng cơ chân ra để mà tập luyện.

Cá Chép vẩy vẩy tờ phiếu kết quả phân tích chỉ số cơ thể trong tay, lắc đầu tặc lưỡi như không thể tin nổi: “Giới trẻ ngày nay đúng là chỉ biết phụ thuộc vào mỗi mana! Ít mỡ thì tốt đó, nhưng khối lượng cơ bắp ở tay trái và chân trái của cậu còn không đạt đến tiêu chuẩn người bình thường”

Anh ngẩng đầu lên quan sát Hải An đang chạy bộ, sau đó liền híp mắt chăm chú nhìn: “Cái thằng nhóc này! Thu mana lại!! Cứ sử dụng mana thì làm sao có kết quả! Hử!?”

Hải An một thân mồ hôi nhễ nhại, hai cẳng chân căng lên cứng ngắc, khoé môi cậu vì gấp gáp hít thở mà run run, nghiến răng nghiến lợi thu hồi lớp mana màu đỏ máu.

Cá Chép đứng ở rìa công viên, hừ ra một tiếng mũi.

— Cái thằng nhóc này, mặc dù đôi khi sẽ chống cự nhưng ít ra nó chưa bao giờ kêu ca từ bỏ.

Hải An đã hoàn thành bốn mươi vòng chạy, ngay khi vừa chạm được tới đích thì cậu đã lăn đùng ra nằm xả lai. Cá Chép nhướng mày đá đá vào cơ thể mềm nhũn của cậu: “Đứng dậy! Ép tim c·hết bây giờ”

Thiếu niên nhắm mắt nhắm mũi hổn hển thở, lắp ba lắp bắp: “N-nằm một chút, không c·hết-t nổi đâu”

Cá Chép vô cùng bất lực với lối tư duy của Hải An, anh đưa tới chai nước suối, lại gằn giọng: “Đứng dậy, mau!”

Thiếu niên không khác gì một cái xác c·hết đang đào đất chui lên, cậu chật vật chống tay chống chỏ để ngồi dậy. Uống được vài ngụm nước rồi đổ số còn lại lên đầu lên cổ để hạ nhiệt.

Sau khi chạy bộ làm nóng người, Cá Chép bắt đầu giao cho Hải An bài tập bổ trợ khởi động chuyên môn. Thiếu niên nhìn sợi dây nhảy bằng cao su cao cấp, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Bao nhiêu cái…?”

Cá Chép điềm nhiêm đáp: “Ba trăm cái”

Hải An: “Bao nhiêu cái!?”

Cá Chép nhếch mi: “Bốn trăm cái”

“Được, ba trăm… thì ba trăm” - Thiếu niên tặc lưỡi bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn cầm dây nhảy chạy tới một góc thoáng đãng.

Cá Chép thật sự thấy buồn cười, nếu sau này anh có cơ hội mở lớp dạy võ thuật thì đám học trò hẳn cũng sẽ nhao nháo không khác Hải An là bao, anh nói lớn: “Dừng lại liền tăng một trăm, sử dụng mana tăng thêm hai trăm!”

Hải An đáp lại anh với ánh mắt bất mãn vô cùng, “tch” một tiếng lớn đến mức chói tai.


Hết chương 89.

——————————

Chương 89: Hoà tan. (1)