Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 90: Hoà tan. (2)
Cuối ngày, Hải An đ·ã c·hết rồi…
Quýt nhỏ về tới nhà, cô nhìn thấy “xác” của Hải An đang vật vưỡng vắt trên ghế sô pha, ha hả cười vô cùng thích thú. Cô chọt chọt vào phần bắp chân, theo mỗi cái chọt mà cơ thể thiếu niên như có đ·iện g·iật: “Đauuu! Đừng chọt…”
Tiếng cười ngặt nghẽo của Quýt nhỏ vang ầm lên khắp cả căn nhà: “Ha hả, thế này mà đau cái gì? Đau thật sự là sáng mai khi em ngủ dậy cơ”
Cô quệt đi chút nước mắt sinh lý trên khoé mi vì cười quá nhiều, lại nói: “Cũng may là em ngủ ở phòng khách, chứ nếu mà là gác lửng thì sáng mai em khỏi đi xuống luôn nhé”
“Ha hả, còn bắp tay có đau không?” - Quýt nhỏ cứ nhảy nhót xung quanh “t·hi t·hể” của Hải An, hết vỗ chỗ này rồi lại chọt chỗ kia.
May mắn thay, giọng nói của Cá Chép đã vang lên từ ngoài cửa: “Quýt mập, dọn chén đũa lên, mua cơm về rồi này!”
Hải An lết xuống từ ghế sô pha, cậu nhìn phần đồ ăn đầy ắp của mình rồi nhìn sang những món đơn giản của hai người khác. Cá Chép như hiểu rõ sự thắc mắc của cậu, anh lên tiếng giải thích: “Cậu chưa quen với cường độ tiêu thụ năng lượng cao, cho nên phải ăn nhiều, bổ sung thể lực không thì sẽ không trụ nổi”
Hải An yếu ớt gật đầu, rồi lại nhìn những món ăn trước mặt mà thở dài. Vì tập luyện quá nặng nên miệng lưỡi trở nên lạt nhách, cơ thể không còn sức lực đến mức dạ dày cũng chẳng muốn nhúc nhích. Hải An có cảm thấy như bản thân đang ăn bằng mũi, chẳng thể nếm ra được mùi vị gì.
Quýt nhỏ cắn miếng thịt, cô nhìn vào động tác cứng ngắc của Hải An mà lại cười đến nắc nẻ, còn thú vị hơn cả những chương trình hài hước trên tivi.
Cá Chép cốc đầu em gái một cái: “Đừng có cười người ta, lúc mày tập luyện cũng chả khá hơn đâu”
Quýt nhỏ bĩu môi, thu hồi ánh mắt cười cợt của mình: “Khi nào thì anh đấu tiếp?” - Cô hỏi.
“Cuối tuần sau” - Cá Chép húp một ngụm canh nóng, đáp lời.
Khác với các tuyển thủ hợp đồng có thể lên sàn từ hai đến ba lần trong một tuần, thì khoảng cách giữa các trận quyết đấu của tuyển thủ tự do lại dài hơn rất nhiều.
Cái này không liên quan đến quy tắc hay luật lệ gì của Đài Sinh Tử cả. Đơn giản chỉ là vì mức độ c·hấn t·hương của hai bên sau mỗi trận đấu là không bằng nhau.
Các trận đấu của tuyển thủ hợp đồng đều là những thiết lập với hình thức biểu diễn. Nhưng của các tuyển thủ tự do thì là thật sự đánh từ sống tới c·hết. Vậy nên so với các tuyển thủ hợp đồng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái thì Cá Chép và đồng bọn cần thời gian rất lâu để phải dưỡng thương.
Ở một mặt nào đó thì việc Cá Chép nói thu nhập của mình khá éo le cũng không hoàn toàn sai.
Quýt nhỏ hiện tại là sinh viên năm ba, Cá Chép vì bản thân không có học hành tới nơi tới chốn cho nên anh đặt quyết tâm của mình lên Quýt nhỏ rất cao. Ép buộc cô chuyên tâm vào học hành, không được đi làm thêm hay nhận việc lung tung.
Kinh tế của gia đình đều là một mình anh gánh.
Hải An sau khi nốc cơm thì ngay lập tức lăn đùng ra ngủ như c·hết lâm sàng. Quýt nhỏ vào phòng học bài, còn Cá Chép thì mới bắt đầu buổi tập luyện cá nhân. Phòng của Cá Chép là rộng nhất, nhưng trong đó ngoại trừ một tấm nệm nhỏ thì đều là phương tiện rèn luyện nặng đô.
Cả hai anh em chọn thuê nơi này một phần là vì gần với công viên. Phần còn lại là vì khả năng cách âm giữa phòng với phòng và nhà với nhà. Quýt nhỏ là sinh viên, đặc biệt không thể bị làm ồn. Cá Chép là tuyển thủ thể thao đối kháng, anh cũng không muốn tiếng ồn khi mình tập luyện ảnh hưởng tới hàng xóm xung quanh.
Nhưng ai ngờ được, cùng nhờ thế mà Hải An lúc này được ngủ vô cùng tròn giấc…
…
Sáng sớm vài ngày sau đó.
Hải An vươn vai ngáp một cái, đôi mắt mơ màng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Cậu lọ mò mang giày rồi khởi động, chuẩn bị ra công viên hoàn th·ành h·ạng mục năm mươi vòng chạy bộ buổi sáng.
Cá Chép đã chuẩn bị xong đang đứng chờ ở kế bên, thật lòng thì anh cũng có chút nể phục với thiếu niên nhỏ tuổi này. Vốn là anh nhận lời dạy võ, nhưng anh lại chưa từng hy vọng Hải An sẽ có thể đuổi theo đến cuối.
Ông cha ta chẳng phải đã nói rằng: “Thần thái con người là hình chiếu trực quan nhất của tính cách và lối sống” - sao?
Với cái khí chất nhàn tản hệt như cậu ấm điển hình, Cá Chép vô cùng bất ngờ khi Hải An lại có thể nhẫn nhịn ăn khó nuốt đau được lâu như thế. Khả năng thích nghi với cuộc sống lại vô cùng cao, nó gần như là chẳng ăn khớp gì với cái vẻ lãnh đạm lại có mấy phần lười biếng ở bên ngoài.
Cá Chép sải chân thật lớn, anh hiếu kỳ hỏi: “Bình thường ở nhà cậu làm gì thế?”
Những cơn gió mát mẻ buổi sáng ập vào thân thể, nhưng nó không hề khiến Hải An tỉnh ngủ hơn. Ngược lại còn có chút thoải mái làm cho mí mắt càng thêm nặng. Thiếu niên “hmm” một hơi dài, tâm trí lộn xộn chẳng biết nhớ lung tung tới điều gì, cậu nhàn nhạt nói: “Sáng đi làm kiếm tiền. Tối, xếp hạc…?”
Cá Chép chớp chớp mắt.
— Xếp cái gì? Xếp hạc?
— Vậy nên chân tay của thằng nhóc này mới chẳng có miếng cơ bắp nào.
Anh hừ hừ cười, lại hỏi: “Mười bốn tuổi thì cậu có thể làm được cái gì chứ?”
Hải An đã tỉnh táo hơn chút, cậu ậm ừ đổi chủ đề: “Anh làm tuyển thủ bao lâu rồi?”
“Hơn sáu năm”
Hải An: “Tính làm mãi luôn à? Không có dự định khác?”
Cá Chép cụp mắt, b·iểu t·ình thoáng nặng nề: “Làm sao có thể đánh nhau mãi được? Tất nhiên là phải có mục tiêu khác rồi”
“Anh tính làm gì?” - Thiếu niên phối hợp hỏi.
“Cậu thấy sao? Cậu nghĩ tôi có thể làm gì?”
Hải An không hề thấy cấn miệng, liền góp ý: “Anh chắc dư sức gia nhập mấy hội lưu manh ở Quận Mười”
Cá Chép nghe mà xém nữa đã tự vấp chân té, khuôn miệng anh méo mó: “Bộ nhìn tôi không có tiền đồ tới mức đó à?”
“Chứ anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn mở một lớp dạy võ ở Quận Mười, rất có triển vọng mà, phải không?” - Anh khịt khịt mũi, gương mặt chất phát đầy vẻ cảm khái.
Ngừng lại một chút, anh lại nói: “Chờ Quýt mập học hết đại học là tôi sẽ rời đi”
“Ồ… ra đó là lý do mà anh không muốn ký hợp đồng với đám nhà đầu tư của Đài Sinh Tử?” - Còn chưa từng có ý định sẽ thăng lên đẳng cấp chuyên nghiệp.
“Hợp đồng gì chứ? Kết ước b·án t·hân thì có. Ký vào rồi là sẽ trở thành “tài sản” của bọn chúng, đến quyền sở hữu mạng sống cũng b·ị c·ướp đi” - Cá Chép lắc đầu thở dài.
Hải An hạ mí mắt, cậu mấp máy môi: “…Ngay từ ban đầu, Chúng Sinh đã chẳng có cái quyền đó” - Lời thầm thì nhỏ bé đó theo tự nhiên nhanh chóng bị những cơn gió ăn mất.
Cá Chép nghe không rõ liền “hả” một tiếng: “Cậu nói cái gì?”
Vẻ mặt Hải An tích tắc trở về trạng thái hờ hững, cứ như chút dao động vừa rồi chưa từng xuất hiện: “Tôi hỏi một hồi sẽ tập đến động tác gì”
Cá Chép: “À, rèn thể lực xong thì ôn lại tư thế thủ và các hướng di chuyển. Sau đó…” - Anh vẫn như thường lệ mà giới thiệu thời khóa biểu rèn luyện trong ngày, không hề phát hiện ra điểm lạ thường trong tâm trạng của Hải An.
…
Hết chương 90.
——————————